Ánh mặt trời chói lọi rải trên bãi cỏ bên sông khiến cho màu xanh nhìn trở nên tươi tắn hơn, Thẩm Trà Nhan nằm trên bãi cỏ không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, nằm ngửa dạng tứ chi ra để mình thoải mái là được.
Bởi vì đã tiêu diệt một nhóm thủy phỉ nên Thẩm tiên sinh cho hai người bọn họ nghỉ nửa ngày, thời gian của cả buổi trưa liền trở nên cực kỳ quý giá.
Thẩm Trà Nhan nằm trên bãi cỏ hơi dốc bên sông nhìn Thẩm Lãnh ngồi ở bên kia câu cá như lão tăng ngồi thiền, mắt không chớp lấy một lần, thầm nghĩ bóng lưng của tên đó dường như cũng hơi đẹp.
Câu cá thật sự thú vị như vậy sao?
Thẩm Trà Nhan không nhịn được cứ nghĩ rồi lại nghĩ.
Tên đó đã ngồi nửa canh giờ rồi, không nói với mình một câu, vậy nên nàng cảm thấy bóng lưng của hắn hơi đẹp, sau khi nhìn nửa canh giờ thì bắt đầu cảm thấy hắn đáng ghét.
"Ngươi định dùng thời gian nửa ngày để câu cá?"
Cuối cùng nàng không nhịn được mà hỏi.
"Hả?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, trả lời: "Không phải, ta cũng quên là mình đang câu cá, vẫn đang nhớ lại lúc thủy sư Đại Ninh vào sào huyệt thủy phỉ, chiến thuật phối hợp của chiến binh, và cả phương thức ra tay của bọn họ… dù sao trên sách cũng là thứ chết, sau khi nhìn thấy mới hiểu là rất có hiệu quả tức thì."
Thẩm Trà Nhan đứng dậy đi qua: "Những chiến binh đó giết người có đẹp mắt không?"
"Giết người đâu có đẹp mắt chứ.
"Bộp! Thẩm Trà Nhan vỗ một cái vào ót Thẩm Lãnh:"Vậy ta đẹp như vậy, tại sao ngươi không nhìn ta?"
Thẩm Lãnh: "…"
Hắn quay đầu lại nhìn Thẩm Trà Nhan: "Vậy bây giờ ta bắt đầu nhìn tỷ."
Thẩm Trà Nhan: "Khà khà, ngươi muốn nhìn thì nhìn ư?"
Thẩm Lãnh cười ngốc: "Cũng đừng nói nữa, thật sự đẹp."
Thẩm Trà Nhan: "…"
Nàng hỏi Thẩm Lãnh: "Trong những bản lĩnh tiên sinh dạy ngươi, có cách dỗ nữ hài tử vui không?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Tỷ nghĩ tiên sinh biết chọc nữ hài tử vui sao?"
Thẩm Trà Nhan ngẫm nghĩ: "Ừ, không biết, bề ngoài rất đẹp đó, trước giờ đều không có một nữ nhân nào chịu theo ông ta, thất bại kỳ lạ…"
Thẩm Lãnh: "Chắc là sợ mình phân tâm đó, dù sao ông ấy cũng nuôi tỷ từ khi tỷ còn nhỏ như vậy."
Thẩm Trà Nhan: "Cũng đúng… Đợi đã, ngươi nói ta là đồ dư thừa?"
Thẩm Lãnh: "Đâu có đồ dư thừa nào đẹp như tỷ!"
Thẩm Trà Nhan: "Hừ, nói chính xác."
Sau đó liền cảm thấy câu này của Thẩm Lãnh có chút không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào thì trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được.
Đúng lúc này có một nhóm binh sĩ thủy sư đến bờ sông, khoảng chừng mười bảy, mười tám người, cầm đầu là người mặc y phục giáo úy. Thẩm Lãnh chú ý đến y chính là người dẫn thủy sư đến giết sạch sẽ hang ổ thủy phỉ.
Thân hình cao lớn, thể hình thon dài, dáng vẻ rất tuấn lãng, chỉ là giữa hai đầu lông mày có thêm một chút âm khí.
Bây giờ Thẩm Lãnh vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc y giận dữ quở trách thủ hạ quá chậm, trông rất dữ tợn.
Giáo úy kia đi cưỡi ngựa, mười mấy tên binh sĩ đi hầu, nhưng trên mặt những binh sĩ đó lại không nhìn ra có bao nhiêu tôn kính thực sự, mà có vẻ sợ hãi nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!