"Oa, vậy là gia sẽ lên đường đến Kính Hồng thành ạ?"
Tiểu Lang tròn mắt ôm khay đựng trà đứng kế bên, chăm chăm không rời nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt nhâm nhi.
"Phải. Ba ngày nữa ta sẽ lên đường."
Tiểu Lang cuống quít:"Thế thì ta phải mau chóng về thu thập đồ đạc mới được", đã muốn tông cửa xông ra ngoài.
"Khoan đã." Tuyết Tĩnh Nguyệt chọn chọn mi:"Nàng thu thập đồ đạc làm gì?"
"Đương nhiên là để cùng đi với gia rồi." Gia bị sao nha, thế nào mà lại hỏi chuyện dĩ nhiên vậy nhỉ?
"Ta có nói sẽ mang nàng theo?"
"Không có. Nhưng gia không mang ta theo, một mình gia phải làm sao bây giờ?" E hèm:"Ai sẽ đánh thức gia vào buổi sáng, ai sẽ chuẩn bị cơm nước cho gia, y phục của gia lấy ai giặt ủi, cũng chẳng có ai đàn cho gia nghe khi gia mất ngủ, không có ta, ai sẽ lo lắng chu toàn cho gia đây..!!!."
Nghe nàng hát một bản trường ca "Không có ta là không được", Tuyết Tĩnh Nguyệt ho khan một tiếng:"Thật ra, không có nàng ta cũng có thể tự chiếu cố chính mình.". Trước đây vẫn là vậy.
Tiểu Lang đang say sưa kể ra tiện ích của mình, thấy Tuyết Tĩnh Nguyệt tuyệt tình như vậy liền ủy khuất.
"Nhưng ta là quen chiếu cố gia ngài rồi." Mắt long la long lanh nhìn hắn, nhìn nhìn hắn:"Gia xem ta như hành lý tùy thân cũng được." Đừng từ chối ta mà, híc híc.
Xem hiểu những gì trong mắt nàng, Tuyết Tĩnh Nguyệt run run, bật ra phiến môi mỏng cười khẽ, đỡ trán, thật là chịu thua nàng mà.
"Trước ra ngoài cùng ta đã, hành lý để thu thập sau cũng được."
"Ra ngoài? Gia muốn đi đâu?"
Tuyết Tĩnh Nguyệt cười:"Chỉ là đi dạo một chút thôi."
Năm tháng tựa thoi đưa, nháy mắt nửa năm đã trôi qua. Trong nữa năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là mối quan hệ giữa nàng và Tuyết Tĩnh Nguyệt, nó luôn làm Tiểu Lang cảm thấy thật vi diệu.
Hàng ngày công việc chính của nàng là đánh thức Tuyết Tĩnh Nguyệt, mang nước ấm cho hắn, xếp lại chăn mền, phơi giặc y phục,.. làm tất cả những công việc Đông nhi từng làm. Nhưng không biết từ bao giờ, công việc không còn đơn giản như vậy nữa, nàng dần dần chiếm luôn công việc của Xuân nhi, Hạ nhi và Thu nhi.
Đồ ăn Tuyết Tĩnh Nguyệt là tự tay nàng mang đến. Có đôi khi Tuyết Tĩnh Nguyệt cao hứng còn bảo nàng ở lại dùng bữa cùng hắn, rất hào phóng gắp cho nàng toàn món ăn ngon, dụ dỗ bao tử nàng phản trác, cuối cùng không thể cưỡng lại được, cứ đến bữa là lại mặt dày ngồi cùng bàn cọ cơm hắn.
Lau dọn phòng ốc hắn cũng là nàng làm. Tuyết Tĩnh Nguyệt có chút khiết phích, vì vậy yêu cầu mọi thứ xung quanh lúc nào cũng phải được dọn dẹp sạch sẽ, lau chùi cẩn thận. Nhờ vậy mà nàng biết được Tuyết Tĩnh Nguyệt là người có tính chiếm hữu cao, phàm là những thứ của hắn, nếu không được hắn cho phép thì đừng nghĩ chạm vào. Ai lỡ dại không biết phạm phải, sẽ thấy được một mặt khác mà Tuyết Tĩnh Nguyệt luôn giấu kín. Đừng nghĩ hắn hiền hiền mà khi dễ hắn, lúc hắn giận lên cũng đáng sợ lắm nha.
Nàng còn kiêm luôn công việc ở thư phòng. Tuyết Tĩnh Nguyệt luyện thư pháp, nàng mài mực. Tuyết Tĩnh Nguyệt vẽ tranh, nàng vỗ tay tán thưởng, dù rằng nàng mù đặc về hội họa, chẳng biết hắn là vẽ cái gì.
Còn có, bồi hắn đi dạo tiêu thực, gảy đàn cho hắn ngủ trưa, nhảy tưng tưng như khỉ mắc phong để hắn giải sầu, sau còn bị vứt cho thím Thẩm học nấu ăn.
Nàng thì cực như heo, trong khi ba người kia thì ngồi chơi thản thơi xơi nước. Không phải chưa từng hỏi qua Tuyết Tĩnh Nguyệt vì sao để nàng làm nhiều việc như vậy, nàng làm hết rồi ba người kia lấy gì làm. Tuyết Tĩnh Nguyệt cười cười nói, ta đây là đang giúp nàng làm nữ nhân tốt nha. Ai thèm, Tiểu Lang trợn mắt, ta làm người xấu quen rồi, quỷ mới muốn làm người tốt á. Quan trọng nhất là, công việc thì đã tăng gấp ba trong khi tiền lương cứ dậm chân tại chỗ, chẳng được thêm xu nào.
Còn thiên lý hay không, thật là biết cách bóc lột sức lao động của người khác mà.
Hiện tại, Tuyết Tĩnh Nguyệt là hình nàng là bóng, hắn đi đến đâu thì nàng theo sau đấy. Hắn đi đằng đông mà thấy nàng đi đằng tây, thể nào nàng cũng bị ngoắc lại, thấy hắn cười dịu dàng, nói với nàng:"Hôm nay, nàng không được dùng bữa." Thật là cách trừng phạt quá ư là dịu dàng đi, nhưng là nàng không chịu nổi. Đã quen bị Tuyết Tĩnh Nguyệt nhét vào miệng cao lương mỹ vị, nhìn hắn ăn một bàn mỹ thực mà nàng chỉ có thể đứng ngó, còn gì thất đức hơn.
Dù có vô tình thấy nàng ở một bên nước miếng nhỏ giọt, Tuyết Tĩnh Nguyệt vẫn làm như không thấy, kiên trì không để nàng chạm vào bất cứ món nào. Thật bi ai! Đây quả là cách trừng phạt tàn nhẫn nhất cõi đời.
Qua lần đó, tình cảm của nàng và hắn càng thêm gắn bó tựa keo sơn, hận không thể cột luôn vào nhau cho rồi. Trời mà có ngó xuống hẳn cũng sẽ tặc lưỡi, hảo một đôi tiên đồng ngọc nữ nha ~
"Giúp nàng may vài bộ y phục. Tiểu Lang, nàng thích màu nào?" Tuyết Tĩnh Nguyệt dẫn nàng đến một cửa tiệm y phục, nói với bà chủ niềm nở đón tiếp hắn, rồi quay lại hỏi nàng.
Tiểu Lang khoanh tay sờ cằm, hơi đắn đo.
"Ừm, ta không đặc biệt thích màu nào cả."
"Lấy màu trắng đi." Tuyết Tĩnh Nguyệt chọn thay nàng luôn, Tiểu Lang thấy vậy liền mị mị mắt, đánh cái nhẫn thần thâm tình nhìn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!