"Nếu như đây là cái giá phải trả. Ta chấp nhận."
Năm ngón tay vươn ra như muốn chạm vào đôi mắt chảy huyết lệ. Máu đỏ thẩm uốn lượn theo đường cong trắng nõn trên gương mặt rơi xuống vạt áo trắng thuần khiết, vẽ nên khung cảnh tà ác mỹ lệ.
Giữa rừng thông âm u, vành trăng bàng bạc ngã nghiêng, đem bóng người đứng trên đầu ngọn cây đắm chìm trong một màu trong trẻo lạnh lùng.
Bên môi trào ra một ngụm máu, người nọ thản nhiên như không, ngước nhìn trăng, bạc thần khẽ nhếch.
"Còn gì đáng sợ hơn việc cô đơn giữa thế gian này. Đã, không thể quay đầu lại được nữa."
"Gia ơi, trời sáng rồi, mau dậy đi thôi!"
Tiểu Lang lớn tiếng gõ cửa phòng Tuyết Tĩnh Nguyệt. Sau khi Đông nhi bị bắt đi, khoảng trống của nàng được Tiểu Lang lấp vào. Toàn bộ những gì trước đây Đông nhi quản lí giờ giao hết về cho Tiểu Lang tiếp quản, đương nhiên là cả căn phòng của nàng ta.
Thấy bên trong không có ai đáp lại, Tiểu Lang tự nhiên đẩy cửa bước vào.
Gia à, ta vào nhé!
Ánh nắng ấm áp xuyên qua màn cửa sổ phủ bóng lên tầng lụa mỏng, nhịp thở đều đều, trong không khí lan tỏa mùi hương nhàn nhạt dễ chịu, người đang nằm trên chiếc giường gỗ trầm vẫn còn đang say giấc.
Tiểu Lang đến gần đó ngồi xuống, gác tay chống cằm nhìn người nọ ngủ.
Nước da trắng sáng, đường nét góc cạnh hài hòa, mày liễu, mắt phượng, môi hồng, răng trắng,.. Tập hợp tất cả những gì đẹp đẽ nhất lại phối ra gương mặt bình thường nhất. Lạ ở chỗ, sao ta cứ luôn cảm thấy nó thật đẹp nhỉ?
Những người giống như ngài ấy, nếu không phải là mỹ nhân sắc nước hương trời thì cũng là cái ưu tú dễ nhìn trong thiên hạ.
Vậy mà ngài ấy..
"Tiểu Lang, nàng học hư."
Nhìn thấy ý cười trong mắt người nọ, TIểu Lang ngớ người, chẳng biết từ lúc nào mà tay nàng đã ở trên mặt người nọ, khẽ vuốt ve.
Tay bị Tuyết Tĩnh Nguyệt nắm lấy, hiện trường vẫn chưa được di dời, Tiểu Lang thoáng cái đỏ mặt.
Gia, ngài tỉnh?
Tuyết Tĩnh Nguyệt ôn nhu cười:Ừ, còn dùng tay nàng cọ cọ vào mặt hắn.
Tiểu Lang vội rụt tay về, xoay người đứng lên.
"Gia dậy rồi thì mau rửa mặt đi nha. Xuân nhi tỷ còn đang đợi gia dùng bữa đó."
Tuyết Tĩnh Nguyệt mị mị mắt. Tai nàng đỏ rồi, thật đáng yêu!!
"Nàng ta chết như thế nào?"
Không được nhàn tản như vậy, Phủ Hình Bộ từ sớm đã trãi qua những canh giờ căng thẳng. Phạm nhân mới được chuyển đến ngày hôm qua, mạc danh kì diệu chết mà ngay cả hai người canh gác đều không biết nàng ta chết như thế nào hay bị ai giết.
Chưa kịp bắt tay vào thẩm tra định tội nàng, thì nàng ta đã đi trước một bước im lặng vĩnh viễn.
Người khám nghiệm tử thi xem xét thêm một chút nữa rồi quay người lại, cúi đầu trình bày.
"Bẩm Lục đại nhân. Toàn bộ xương cốt trên người phạm nhân đều vỡ vụn, nhưng không có vết thương ngoài da nào, chứng tỏ người giết nàng võ công vô cùng cao cường, nội lực thâm hậu mới có thể làm được như vậy.
Ngoài ra có thể chắc chắn một điều nữa, trước khi chết phạm nhân đã chịu không ít khổ, bởi người nọ không giết nàng ngay lập tức mà cố tình kéo dài thì giờ rồi mới từ từ phá vỡ từng phần xương cốt trên người nàng, đem đau đớn khắc sâu vào tận xương tủy.
"Vuốt râu một cái, Lục đại nhân gật gù nghiền ngẫm:"Thủ đoạn rất tàn nhẫn.Báo cáo đại nhân. Không tìm thấy vật khả nghi nào trên hiện trường.
"Một thị vệ làm nhiệm vụ tra xét xung quanh tới bẩm báo. Lục đại nhân thở dài:"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!