Hay cho một cái quốc sắc thiên hương mê hoặc chúng nhân.
Nhóm người Nghi phi uyển chuyển nối bước tiến vào, vừa tới cửa, chính là thấy một màn bày như thế.
Đứng trên phương diện nữ nhân mà nói, các nàng ghen tị đồng thời cũng vô
cùng hâm mộ Chu Liên Hoa. Có thể nhận thánh sủng của bậc quân vương hơn
hai mươi năm chẳng hề đổi thay, đó không phải là điều đơn giản.
Các nàng cả đời sống trong thâm cung, tâm tư từ ngày đặt chân vào nơi này
đã không còn thứ gọi đơn thuần, có thể tự bảo vệ mình sống ở nơi cung
cấm xa hoa đầy rẫy những cạm bẫy, cùng những tranh đấu ngầm khắc nghiệt
này là không hề dễ. Sai một li là đi một dặm, sơ suất một bước là vực
sâu vạn trượng đợi chờ. Nếu may mắn nhận được sủng hạnh thì châu báu lụa là nào thiếu, còn không thì tuổi xuân chỉ có thể vùi chôn héo tàn, chết già ở nơi người không biết quỷ không hay.
Để giữ được lòng
quân, tình cảm có hay không nào có phải là điều quan trọng. Ở nơi người
người đều khoác lên lớp vỏ ngụy trang này, mặt đối mặt, hư tình giả ý.
Yêu trong men say, tỉnh khi ái tình tàn, hạnh phúc có chăng chỉ là một
giấc mộng trước khi trời hừng sáng, phù phiếm tựa như mây gió phiêu dật
đằng xa nơi chân trời. Là phi nhưng chẳng khác gì là kĩ, chung quy cũng
chỉ là những nữ nhân mua vui cho người.
Là nữ nhân của vua, kiếp này đã định hạnh phúc vốn chẳng thể vẹn tròn. Mọi người đều nghĩ các
nàng tâm địa bất lương, tranh giành ân sủng vì danh lợi, vì tham vọng có thể bước lên vạn trượng lầu cao làm mẫu nghi thiên hạ, dưới một người, lại trên trăm vạn người khác.
Nhưng nào có ai biết đâu rằng các nàng
cũng chỉ là phận nhi nữ thường tình, mưu cầu hạnh phúc. Có ai biết đâu
rằng, các nàng cũng chỉ vì lỡ yêu phải một người trái tim quá rộng lớn.
Một trái tim chứa cả giang sơn, lại không có chỗ chứa một mình nàng.
So với bọn họ, Chu Liên Hoa đứng ở vị thế hoàn toàn trái ngược. Nàng có
tham vọng, nàng tài trí hơn người, đương nhiên sẽ không cam chịu mà núp
bóng người khác mãi. Mê hoặc quân vương bất quá cũng chỉ là một thủ đoạn nhằm đạt được lợi ích nhất định, Tuyết Thánh đế dù có được thân nàng,
nhưng tâm nàng thì vĩnh viễn nằm ngoài tầm với, bởi thứ đó nàng đã ném
đi từ lâu rồi.
Nhóm người Nghi phi tiến tới vấn an Chu Liên Hoa, ai cũng một bộ quan tâm lo lắng hỏi thăm sức khỏe của nàng. Nghi Phi
thân thiết ngồi cạnh bên giường, nắm tay Chu Liên Hoa sốt sắng không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!