Gần đến kinh thành,
đường phố cũng tấp nập nhộn nhịp hẳn lên. Tiểu Lang đưa Tuyết Tĩnh
Nguyệt vào tửu lâu để dùng bữa, may mắn là nàng có thói quen cất giữ đồ
đạc trọng yếu trong người (bao gồm cả ngân lượng), chứ không giống như
ai kia, cái gì cũng ném vào xe ngựa (cũng vẫn là ngân lượng), nhờ vậy mà hai người mới không phải lội suối bắt cá hay vào rừng tìm hoa quả, ngủ
nghỉ khi gió đông xe lạnh tràn về, mà ở đây, ngồi trong tửu lâu ấm áp
sạch sẽ, nếm qua sự hào nhoáng của hương vị đậu nành lên men. TvT
"Ế!? Lão công, lão công. Phải muội ấy đó không?"
Tiểu Lang đang chìm trong nước mắt, tưởng nhớ lại hương vị thơm ngon của bào ngư vi cá trước đây, để ăn cho xong món đậu hũ nhạt nhẽo này, thì chợt
nghe thấy giọng nói lanh lãnh của nữ nhân.
Thanh âm có điểm quen thuộc,
dường như là nàng đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
Lang nhi?!!!
Lần này là giọng nói ngạc nhiên pha lẫn sự kinh hỉ của nam nhân, Tiểu Lang
nghi hoặc nhìn ra sau, chào đón nàng cư nhiên lại là vòng ngực mềm mại
của nữ nhân.
"Đúng là muội thật rồi!" Nữ nhân vui sướng hét lên,
càng thêm siết chặt Tiểu Lang vào ngực của nàng ấy. Trong một thoáng
Tiểu Lang đã nghĩ, cứ thế này mà chết đi thì cũng coi như là một cái
chết đẹp.
"Nàng còn muốn ôm muội ấy đến bao giờ? Mau thả ra để ta còn nhìn mặt." Nam nhân nhíu mày, tiến tới tách hai người còn đang dính chặt như sam ra.
Tâm điểm xôn xao đều đổ dồn về bên này, hiển nhiên
không một ai chú ý đến ánh mắt của Tuyết Tĩnh Nguyệt.
Sau một hồi vấn an ông bà tổ tiên, Tiểu Lang được giải cứu khỏi nạn chết ngộp, vừa
mới thoát được sự chào đón nồng nhiệt của nữ nhân, ai ngờ tiếp đến lại
rơi vào sự săm soi của nam nhân.
Nam nhân giữ cằm nàng, hết xoay trái rồi lại đưa qua phải, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nói.
"Ấn đường ảm đạm, hai má hao gầy, cả người tiều tụy đi một vòng. Xem ra trong thời gian qua đã chịu không ít cực khổ." Nam nhân quay lại nhìn nữ nhân, vẻ mặt nàng vô cùng căng thẳng, hệt như người nhà bệnh nhân đang
chờ đại phu phán bệnh, nói như giục nàng:
"Nàng mau xuống bếp làm vài món mang lên đây để ta tẩm bổ cho muội ấy, nhớ xắt cho đều tay nhân sâm rồi hẵng bỏ vào nồi gà hầm. Đi đi, chúng ta không có nhiều thời gian để chờ đợi nàng đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!