"Hai vị là người từ phương xa đến đúng không? Đã lâu rồi bổn tiệm không đón tiếp người từ bên ngoài tới." Nàng cũng có hơi hoài niệm.
Tiểu Lang nhận phần thịt từ Tuyết Tĩnh Nguyệt đưa sang, cho vào miệng hỏi bà chủ.
"Tại sao vậy? Ta thấy nơi này không tồi chút nào, hơn nữa quan cảnh của trấn cũng rất đẹp, đáng lí ra phải thu hút được đông đảo mọi người đến mới đúng chứ?"
Đây đều là lời thật lòng, trước giờ nàng đi qua nhiều nơi,
nhưng không có nơi nào khí hậu trong lành, mát mẻ đẹp tuyệt như nơi đây. Tiểu Lang cảm khái, thật xứng là thế ngoại đào viên chốn hạ giới.
Nữ nhân thở dài, kéo cái ghế ngồi gần Tiểu Lang, nam nhân cũng ngồi cạnh nàng.
"Này cũng khó trách. Đường vào trấn kì thật có bày bát quái trận nhằm ngăn người ngoài đi vào. Hai vị cũng thấy đó, chúng ta đây đều là những lão bá tánh bình thường muốn sống cuộc sống yên bình, nhưng chỉ muốn thôi thì chưa đủ, nhất là khi đất nước này sắp nổi lên một hồi binh đao khói lửa."
Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt đồng thời ngạc nhiên. Tuy
đây không hẳn là thời kì thanh bình thịnh trị, nhưng trong nước tuyệt
không có bất kì cuộc nổi loạn khơi mào chiến trang nào. Nữ nhân này cư
nhiên lại nói ra những lời như vậy, nếu để người khác nghe được rồi đi
tố giác, nàng chắc chắn sẽ bị khép vào tội làm nhiễu loạn lòng dân, có ý đồ mưu phản, bị chém bêu đầu thị chúng.
"Những lời này không nên tùy tiện nói."
Tuyết Tĩnh Nguyệt cố ý nhắc nhở, nghĩ đến nàng dù sao
cũng là một người dân hiền lành chất phác không hiểu thế thái thị phi,
nếu chỉ vì một phút lỡ lời mà mất mạng thì thật không đáng.
Tiểu
Lang gật đầu tán thành:
"Đúng vậy! Vị đại tỷ này, may cho tỷ bọn ta là người tốt đó, nếu gặp phải người xấu thì đã sớm đem những lời vừa rồi của tỷ đi báo quan lĩnh chút ngân lượng về ăn chơi cờ bạc rồi!"
Tuyết Tĩnh Nguyệt đảo mắt. Đừng nghĩ ai cũng như nàng!
Nữ nhân nhìn hai người trước sau lớn tiếng bật cười, quay lại nói với nam nhân kế bên.
"Nha, chàng nói không sai! Hai người họ quả nhiên rất thú vị!"
Tiểu Lang và Tuyết Tĩnh Nguyệt khó hiểu nhìn nhau. Ánh mắt nữ nhân bỗng thay đổi, trở nên sắc sảo dị thường, nhìn Tiểu Lang buông lời đề nghị.
"Muội muội, có thể cho tỷ mượn tay muội được không?"
Tiểu Lang nhoẻn miệng, tuy không biết nữ nhân định làm gì nhưng không thấy
địch ý phát ra từ nàng, vả lại Tiểu Lang rất có thiện cảm với một nhà ba người bọn họ, vậy nên rất hào phóng vươn tay đến chỗ nữ nhân.
"Nếu tỷ không chê tay ta dính mỡ, thì được rồi."
Nữ nhân cười, lật lại tay nàng. Tiểu Lang thắc mắc, nữ nhân vì sao cứ nhìn chằm chằm vào lòng tay bàn tay nàng mà không nói lời nào, vẻ mặt đăm
chiêu khó đoán.
Nữ nhân im lặng, chốc sau liền nhìn nàng mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!