Tuyết Tĩnh Nguyệt lê
bước trên con đường dài mờ tối thấp thoáng ẩn hiện những đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu, thực thực ảo ảo, không biết đây có phải là cửu tuyền
hay chỉ là trong mộng cảnh.
Rừng hoa không gió nhẹ lay động, một
bóng đen rẽ lối bước ra khỏi lùm cây, Tuyết Tĩnh Nguyệt nghi hoặc dừng
lại nhìn. Đôi mắt như hồng ngọc dạ quang, từng đường nét sắc sảo hiện
hữu trên khối cơ thể săn chắc căng tràn sức mạnh, dệt nên sự kì bí của
bóng đêm trên màu lông đen tuyền, nó chỉ lẳng lặng ngồi im một chỗ nhưng lại khiến người khác không thể dời tầm mắt đi được, là.. một con sói?!
Con sói ngẩng đầu nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt, nếu là người bình thường nhìn
thấy sói nhất định sẽ bị dọa hoảng sợ bỏ chạy, nhưng kì lạ là Tuyết Tĩnh Nguyệt không hề thấy sợ nó chút nào, ngược lại còn tiến đến gần nó, hắn cảm thấy sự quen thuộc từ con sói này.
Tuyết Tĩnh Nguyệt đưa tay ra trước mặt nó, cũng không sợ nó cắn hay nhảy vồ tới, hắn chỉ đơn giản là muốn chạm vào nó.
Con sói đưa mắt nhìn hắn, thân thiết vươn lưỡi
liếm lên những đầu ngón tay Tuyết Tĩnh Nguyệt, hơi hướng đầu cạ vào lòng bàn tay hắn. Tuyết Tĩnh Nguyệt khụy người xuống không e ngại vuốt ve bộ lông mềm mại rồi ôm nó.
Đây là lần đầu sau bao nhiêu năm tự
phong bế hắn cảm thấy quyến luyến gì đó không muốn buông tay, cũng là
lần đầu hắn đối với Chu Liên Hoa sinh ra phản cảm. Trước đây, dù nàng có tùy hứng thế nào thì hắn cũng có thể im lặng mà chịu đựng, nhưng bây
giờ hắn không muốn tiếp tục trơ mắt nhìn nàng hủy hoại những thứ bên
cạnh hắn, đặc biệt là con vật này, hắn không chắc sẽ làm ra điều gì đó
điên rồ nếu nàng lại đan tâm cướp mất nó khỏi hắn.
Con sói cọ đầu vào cổ Tuyết Tĩnh Nguyệt như thể làm nũng, hưởng thụ cái ôm cùng bàn
tay dịu dàng đang vỗ về nó. Bỗng nó đứng dậy, hơi vùng thoát ra khỏi đôi tay Tuyết Tĩnh Nguyệt, hướng về vầng trăng chếnh choáng như mộng khởi
bước.
Chưa kịp để Tuyết Tĩnh Nguyệt cảm thấy hụt hẫng vì mất mát nó đã
dừng chân quay đầu nhìn lại, nhận thấy ánh mắt của nó, như bị ma xiu quỷ khiến Tuyết Tĩnh Nguyệt không nghĩ ngợi liền đi theo.
Con sói
dẫn hắn băng qua một đoạn đường, Tuyết Tĩnh Nguyệt mơ hồ nhìn thấy cây
cỏ dưới chân như đạm lên tia sáng của hàng ngàn giọt nước óng ánh phản
quang, lan tỏa bừng sáng lên không gian u tối tĩnh mịch, hóa ra hắn đang đứng giữa cánh đồng.
"Nơi này không dành cho huynh!"
Con sói từ bao giờ đã biến mất, thay vào đó là một nữ hài ước chừng năm, sáu tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!