Hai..
Mùa đông năm nay tuyết rơi thật dày trên Tuyết Thánh Quốc, nơi đô thành
nhộn nhịp Ngải An cũng vắng bóng người qua lại vì tiết trời âm lãnh,
cảnh vật điêu tàn, sinh linh liều mình chống chọi trong gió tuyết.
Trong góc khuất nơi mái ngói xập xệ của một căn miếu hoang, một thiếu
niên đang ngồi co cụm phủ lên người rơm rạ che chắn gió, nhưng làm sao
cũng không ngăn được cái lạnh như xuyên thấu tim gan luồng vào. Thiếu
niên vòng hai tay như que củi run rấy ôm lấy người, môi nhợt nhạt mặt
mũi tím tái, cắn hặt hàm răng đang va vào nhau cầm cập.
Y là một người ăn mày bị đồng bạn hắt hủi, trong khi họ ở nơi ấm áp trú ngụ
thì y phải ở ngoài này chịu sương chịu gió. Chân bị tật nguyền làm y đi
đứng càng khó coi, chưa kể khuôn mặt bị bỏng quá nửa khiến người khác
không thể nhìn ra dung mạo ban đầu, lại vì những vết sẹo xấu xí trên
người mà cảm thấy ghê tởm muốn tránh xa. Sắp vào độ tuổi thành niên
nhưng do không được chăm sóc đầy đủ khiến y gầy gò, nhỏ con hơn hẳn so
với những người đồng trang lứa, đã vậy bản tính ít nói nên càng thêm âm
trầm khó gần, đây cũng là nguyên cớ mà y bị xa lánh mặc dù y chưa từng
làm qua chuyện xấu gì.
Thấy y đơn thân đơn chiếc nên nhiều
tên lưu manh thường nhằm vào y mà đánh đập cướp bóc, nhưng dù có dè bỉu
sỉ nhục đến thế nào thì họ cũng chưa bao giờ thấy y mở miệng cầu xin hay phản kháng, mày không hề nhíu lấy một cái, cứ như đối với những trận
đòn đau y hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
Nhiều người nhìn thấy
lúc đầu còn lên tiếng can ngăn, càng về sau vì sợ bọn chúng trả thù nên
cũng làm lơ vờ như không thấy.
Nhìn dòng người hờ hững vội
vàng qua lại, lại nhìn những người đang giẫm đạp mình phía trên, khóe
miệng chợt kéo ra, y cười tự giễu. Tổng cảm thấy so với những ngày tuyết rơi, tâm của mọi người còn muốn lạnh hơn nhiều.
Ý thức bắt
đầu mơ hồ, y thấy đất trời mông lung nhào lộn trong tầm mắt, cái lạnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!