A…!!!!!!!
Tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy tên mặt thẹo ban nãy còn đang hưng
phấn tung từng cước vào người Tuyết Tĩnh Nguyệt thét lên một tiếng rồi
văng ra xa, trở thành bãi huyết nhục mơ hồ.
Đám buôn người
khiếp đảm, bị vây trong trạng thái ngây ngốc, lia mắt nhìn quanh, không
hẹn mà cùng tụ lại nơi tên mặt thẹo đứng cuối cùng.
Đôi mắt
đỏ mở ra, khóe miệng cong lên ma mị, nàng vươn tay ôm lấy tấm lưng dày
rộng của người bên trên, chống lại đôi mắt trừng to đến mức muốn nức ra
của bọn buôn người.
Không bị trói!
Suy nghĩ của bọn chúng cùng lúc vang lên, trong đầu rung lên từng hồi chuông cảnh báo. Người trước mắt rất nguy hiểm.
Phiến môi mỏng nhè nhẹ kéo ra, Dạ Lang lười biếng mỉm cười, sống lưng
bọn chúng ướt sũng, mồ hôi lạnh chảy ra, chăm chăm nhìn vào đôi môi mở
ra khép lại bên tai Tuyết Tĩnh Nguyệt.
Gia, đau không?
Ân.
Nghe thấy giong nói của người ngồi trong lòng, Tuyết Tĩnh Nguyệt thoáng ôm chặt nàng hơn. Thân thể hắn mệt nhoài, máu trên trán rỉ xuống thấm
ướt hàng mi, tầm mắt mơ hồ, sự thanh tỉnh cũng muốn đình chỉ. Tuyết Tĩnh Nguyệt chỉ nhớ rõ một điều, giờ phút này hắn không thể buông nàng ra,
cho đến khi mọi thứ kết thúc, hắn phải ôm chặt lấy nàng.
"Gia, ta nói ngài nghe điều này. Đây, chỉ là giấc mộng mà thôi."
"Mộng sao? Cũng quá chân thực đi."
Dạ Lang cười nhẹ:
"Dù có chân thực đến mấy thì cũng chỉ là mộng. Nên, ngài cần phải tỉnh dậy."
"Làm sao để tỉnh dậy đây? Hửm?" Tuyết Tĩnh Nguyệt nhích lại gần nàng, chôn đầu vào hõm vai Dạ Lang.
"Thật đơn giản! Ngài chỉ cần nhắm mắt lại, hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, mọi ác mộng đều sẽ không còn nữa."
Thật không?
Thật.
"Vậy, còn nàng? Nàng sẽ ngủ cùng ta luôn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!