Chương 22: Nỗi buồn sẽ vơi đi khi bầu trời cùng khóc (1)

Hết hạ lại sang thu,

bầu trời như ảm đạm đi hẳn. Từng cơn gió ngút ngàn cuốn theo những chiếc lá khô xào xạc trên đất bay đi, mưa nhỏ giọt tí tách, khơi lên từng đợt phong ba rung chuyển cả đất trời.

"Công chúa, người không nên đi ra ngoài này, sẽ bị nhiễm lạnh."

Một cung nữ cao tuổi đến khoác lên người thiếu nữ đang đứng tựa vào cột manh áo mỏng, thấy nàng vô thần nhìn trời, bà thở dài.

"Công chúa, lão nô biết người không muốn rời xa nơi này, đây là nơi duy

nhất chứa đựng tất cả những kỉ niệm với Ngọc Long hoàng hậu, nhưng người cũng không nên tự giày vò bản thân mình như thế, nếu để Hoàng hậu trên

trời cao biết được chắc chắn người sẽ rất đau lòng, càng thêm trách lão

nô vì đã không chiếu cố tốt cho người." Bà lấy khăn tay chấm nước mắt

rơm rớm.

Thiếu nữ vẫn im lặng không nói gì, thanh lãnh tựa

như những hạt mưa đang rơi, biết không thể thuyết phục được nàng, bà

cũng không nói gì thêm mà an tĩnh đứng cạnh nàng.

Những giọt nước lạnh lẽo như thấm ướt mi mắt nàng, lăn dài trên gương mặt tinh tế

xinh đẹp, nhiều như bầu trời đang cùng khóc.

Mẫu hậu, là

người đang khóc đó sao? Hệt như ngày người biến mất khỏi đời con, bầu

trời cũng âm u và mưa rơi nặng hạt như thế này. Mẫu hậu, là người đang

khóc cho con sao? Ngày mai con phải lên đường rời đi nơi này, rời đi

Hoàng cung, rời đi Ngọc Long Quốc, không bao giờ có thể trở về nữa. Phụ

hoàng muốn đem con hòa thân sang Tuyết Thánh Quốc, muốn gả con cho một

vị Vương gia mà con không yêu, muốn con thay người duy trì hòa bình của

hai đất nước, từ nay về sau sống ở nơi xứ người. Mẫu hậu, con lạnh quá!

Không có người nơi này cũng trở nên rộng hơn, không còn ấm áp hay tiếng

cười đùa vui vẻ, không có người.. nơi này, cũng không còn là nhà!

Nghe thấy tiếng sụt sịt bên tai, nàng thoáng nghiêng người nhìn lại, Lí mama vẫn luôn ở cạnh nàng lệ đã rơi đầy mặt.

Vươn cánh tay ướt lạnh lau nước mắt cho bà, nàng nhỏ giọng ngăn bà thổn thức ngày một lớn dần.

"Đừng khóc! Con sẽ rất nhớ bà!" Một tay bà nuôi dạy nàng khôn lớn, hơn

cả chức trách mà một cung nữ phải đảm nhiệm, bà đã yêu thương và chăm

sóc khi bên nàng không còn một ai, dùng thân mình che đi những tăm tối

nơi cung đình trụy lạc, để mỗi ngày mở mắt ra chào đón nàng là nụ cười

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!