Chương 21: Có những vết thương không thể chạm tới (2)

Kinh thành Tuyết Thánh Quốc.

Lầu son gác tía, khung cảnh rực rỡ diễm lệ, cung nữ tới lui dập dờn như hoa bướm, ngay cả hoàng thượng cũng trọng bước khi đặt chân đến nơi

này, chỗ ở của Chu quý phi nương nương – Liên Hoa cung.

Trong gian phòng hoa lệ giăng kết hồng lụa, hồng y nữ nhân thân hình yêu nghiệt nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp vô cùng liêu nhân, đối diện

với tuyệt mĩ nam tử cười đến câu hồn đoạt phách đàm cờ. Một tím một

hồng, một nam một nữ, như tiên tựa như yêu, từ đằng xa nếu vô tình nhìn

thấy chắc chắn sẽ không thể cưỡng được bị mê hoặc đến thất điên bát đảo

trước vẻ mĩ lệ này.

Hạ xuống một quân cờ, tử y nam tử nâng môi gợi ra đường cong nhẹ.

"Có vẻ sự việc càng lúc càng đi lệch so với dự tính ban đầu của ngươi, quý tử của ngươi dường như đã động tâm với thuộc hạ của ta. Thật hài hước! Nếu hắn biết được nàng là do ngươi nhờ ta phái đến giám thị hắn thì sẽ ra sao nhỉ, ta thật nóng lòng muốn biết!"

Chu Liên Hoa cong môi cười lả lơi, bàn tay ngọc ngà cho vào miệng nhấm nháp trái chu quả ngọt lịm, liếm môi quyến rũ.

"Chẳng sao cả, sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Dù gì thì hắn cũng đã quen với việc bị phản bội, chút chuyện cỏn con này sao có thể dễ dàng hạ gục hắn."

Là nàng đã tạo cho hắn thói quen đó, thói quen mất đi

những thứ thuộc về mình. Khi Tuyết Tĩnh Nguyệt cảm thấy yêu thích hay

quyến luyến gì đó, mặt kệ là hắn cố tình che giấu không biểu hiện ra

ngoài, nàng cũng có cách nhận biết và tìm được hầu hết chúng, sau đó đưa hắn đến đây, ở ngay trước mặt hắn phá huỷ tất cả những gì hắn trân

trọng.

Có lẽ cũng vì lí do đó mà Tuyết Tĩnh Nguyệt rất thận trọng trong

các mối quan hệ, cố gắng không tạo ra nhược điểm nào để bị nàng nắm bắt, luôn luôn giữ khoảng cách chừng mực không thân cận với bất kì ai là

vậy.

Tử y nam tử bật cười, tròng mắt tối xuống:

"Ta thật hoài nghi, ngươi thật sự là thân mẫu của Tuyết Tĩnh Nguyệt? Ngươi đối với hắn rất tàn nhẫn, nào có người mẹ nào lại đi bày kế hãm hại chính nhi tử của mình, một lòng cầu cho hắn nhanh chút chết đi. Hay là.." Tinh quang đạm lên, có thể làm cho mĩ nữ yêu mị trước mắt căm hận đến mức xuống

tay với nhi tử của mình chỉ có một người:

"Vì nàng ta sao? Vì Tuyết Tĩnh Nguyệt rất giống nàng ta nên ngươi mới ghét lây sang cả hắn?" Nam tử phá lên cười, rất không nhân hậu xát muối vào vết thương của nàng:

"Trời ạ! Hoá ra Đệ nhất yêu cơ Chu Liên Hoa nương nương lại là người lòng dạ hẹp hòi đến vậy, ngay cả một người đã chết cũng đi ganh tị cho được."

Xoooảng..!!!

Chu Liên Hoa gạt phăng tách trà xuống thềm sàn, môi mím chặt, mắt đẹp

trào dung nham hận thù. Nhìn thấy nụ cười trêu trọc của tử y nam tử,

nàng hít một hơi vẫy tay cho cung nữ dâng lên tách trà khác, nhấp một

ngụm trà từ từ ổn định lại tâm trạng kích động của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!