Chương 20: Có những vết thương không thể chạm tới (1)

"Chán quá, chán quá đi à! Sao mà chán dữ vậy nè, chán chết mất!"

Nằm sấp ra bàn, Tiểu Lang không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nàng

mở miệng than vãn rồi nữa. Vươn tay nhổ cây nấm mọc từ đỉnh đầu xuống

liệng đi, Tiểu Lang nằm nghiêng hẳ qua một bên tay, tay còn lại nhàn rỗi cào cào mặt bàn sần sùi. Nàng sắp mốc meo rồi!

Đã gần một

tháng từ khi đặt chân đến Kính Hồng thành, Tuyết Tĩnh Nguyệt cùng Tuyết

Bạch Cầm, hai vị khâm sai triều đình, hầu như ngày nào cũng bận rộn với

sự vụ. Nào là tiếp tế cho dân, lập lại trị an trật tự, giám sát công

trình đê điều, đốc thúc nhân công, và vô số vấn đề liên quan đến Kính

Hồng thành. Tiểu Lang trông Tuyết Tĩnh Nguyệt hôm nào cũng đi từ sớm mà

mãi đến tận tối muộn mới về mà thấy thương vô cùng, càng thêm oán trách

tên chết tiệt Tuyết Bạch Cầm giao cho hắn quá nhiều việc mà không để

nàng giúp. Ở đâu ra cái lí:

"Đây là chuyện quốc gia đại sự, phận nữ nhi như ngươi biết gì mà xen vào", rồi nhẫn tâm xách nàng vứt ra ngoài chứ?

Tiểu Lang không chỉ một lần bày tỏ xúc động muốn đập chết Tuyết Bạch

Cầm, dần cho y một trận nhừ tử, để cái mặt hống hách của y sung vù như

đầu heo. Tuyết Tĩnh Nguyệt chi thở dài, bảo nàng trong thời gian này

chịu khó đừng sinh sự, nhẫn nại ở lại trong trang viện của An đại nhân – Quan phụ mẫu của Kình Hồng thành này – chờ khi sắp xếp ổn thoả mọi

việc, nhất định sẽ mang nàng đi thăm thú đó đây.

Tuyết Tĩnh Nguyệt đã nói đến thế, phận ăn nhờ ở đậu như nàng đành phải an phận

chịu bó chân ở đây thôi chứ sao, mọi người trong trang viện đều rất tốt, đối với nàng cũng chu đáo vô cùng, cơm ăn nước uống đều dâng tới tận

cửa, khiến nàng có loại lỗi giác như tiểu thư khuê phòng. Nhưng dù cho

có tỉ mỉ thế nào thì chung quy vẫn lộ ra sơ hở, nói họ sợ nàng lạ nước

lạ cái nên đặc biệt chiếu cố, chi bằng nói đúng hơn là họ không muốn để

nàng rời khỏi phòng, cố tình sắp đặt người giám thị nàng.

Một lần vô tình nghe được tiếng động lạ, Tiểu Lang men theo âm thanh thì đến được nhà kho, thấy phía trước có bốn, năm gia đinh đứng gác, dường

như họ đối với tiếng động phát ra sau cánh cửa khoá chặt rất quen thuộc, cũng chẳng lạ lẫm gì mà đi tò mò mở ra xem.

Thấy nàng đến, từ đằng xa

họ đã cử người ra đón đầu chặn lại, Tiểu Lang chú ý khi nàng hỏi có gì

bên trong, họ liền đánh mắt qua nhau rồi cười rất không thật, nói đây là nơi giam giữ những gia nhân làm sai đang chịu phạt, một mực dời đi mối

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!