Chương 18: “Ngu ngốc!” (1)

Theo lối đi bí mật phía sau trở về sảnh đường phi thường ồn ào, vừa đặt chân vào, Tiểu Lang ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.

Giữa đám người Lôi Hổ trại to con vạm vỡ, Tuyết Tĩnh Nguyệt thúc người, hung hăng bổ nhào vào bọn họ, hoàn toàn đánh mất vẻ nhã nhặn, ôn hòa mọi khi. Phan Kiềng cùng các thủ hạ khác của y xông vào kéo Tuyết Tĩnh Nguyệt ra, Tuyết Tĩnh Nguyệt lại bất chấp sự can ngăn mà nhào người về phía trước, muốn phá vỡ thế gọng kiềm. Vệt máu đông lại trên khóe môi khô nứt, Tuyết Tĩnh Nguyệt gầm lên đầy tức giận.

"TIỂU LANG..!! NÀNG Ở ĐÂU, TRẢ LỜI TA! TIỂU LANG..!!!!"

Hắn vẫn là như vậy gọi tên nàng?! Mặc kệ mặt mũi bị đánh cho sưng vù bầm dập, mắt vằn tơ máu, y phục xộc xệch, không còn bộ dáng ung dung nhàn nhã với nụ cười thản nhiên trên môi. Tiểu Lang thấy khó mà tin nổi, đây thực sự là Tuyết Tĩnh Nguyệt? Này, đều là vì nàng sao?

Không chỉ Tiểu Lang cảm thấy khó tin, mà ngay cả chính bản thân Tuyết Tĩnh Nguyệt cũng không tài nào tin được, trong hơn 20 năm nhân sinh của hắn thì đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tức giận như thế, tức giận đến không thể kiềm chế được chính mình. Trước đây, cho dù Chu quý phi có thường hay rỉ vào tai hắn những lời đại nghịch bất đạo hay phạm thượng, hắn cùng lắm cũng chỉ là vỗ bàn hoặc to tiếng bảo nàng dừng lại, đó đã là trạng thái cao nhất biểu thị cho sự tức giận của hắn, chưa bao giờ hắn nghĩ đến việc sẽ cùng người khác xảy ra xô xát, ẩu đả như bây giờ.

Đứng trong một góc tối nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt kêu gào tên nàng, trái tim Tiểu Lang như trật đi một nhịp, nàng đưa tay đặt lên lồng ngực, cảm nhận từng nhịp đập hữu lực từ lòng bàn tay truyền đến. Thật kì lạ, cảm giác này rốt cuộc là gì? Trái tim ân ẩn nhột nhạt, có chút vui sướng, cũng có chút tiếc thương. Nhìn hắn nổ lực tìm cách cứu nàng, tuy không biết kết quả ra sao, nhưng thấy có một người vì mình mà quan tâm, lo lắng như thế, không khỏi ngăn được vui vẻ đang dâng lên.

Nhưng rồi, tâm lại sinh đau. Trông thấy những kẻ vũ phu, thô lỗ đánh hắn đến không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu mà cảm thấy thật phẫn nộ. Là tên nào nhẫn tâm hạ thủ tàn nhẫn như vậy, toàn chọn những phần mềm dễ tổn thương mà đánh hắn.

"Đủ rồi, đừng la lối ầm ĩ nữa. Các ngươi cũng dừng tay lại hết cho ta." Thang Viễn Thần lớn tiếng quát nạt đám người còn chưa nhận ra sự hiện diện của hắn, túm lấy cổ tay Tiểu Lang lôi nàng cùng đi đến. Hắn đẩy nàng vào người Tuyết Tĩnh Nguyệt, chán ghét nói:

"Trả lại cho ngươi đấy, mang nàng ta rồi cùng biến khỏi nơi này đi. Đám người các ngươi thật nhiễu sự, toàn chỉ biết làm ta thấy mất hứng."

Luống cuống tay chân giữ lấy Tiểu Lang, Tuyết Tĩnh Nguyệt vội vàng kiểm tra xem nàng có bị thương không, không biết rằng nàng cũng đang lướt mắt làm điều tương tự với hắn.

Tuyết Tĩnh Nguyệt gấp gáp nên không để ý đến mọi người xung quanh, cách mà bon họ nhìn hắn và Tiểu Lang đều thật khác thường. Ở họ là ánh mắt tìm tòi hiếu kì, còn ở nàng là không hài lòng khi nhìn thấy thương tích trên người hắn. Đuôi mắt Tiểu Lang khép lại, bắn cho Thang Viễn Thần một tia ý tứ.

Tử thần không vui, xem ra có người sắp gặp nạn.

"Trí Thịnh." Thang Viễn Thần trầm gọi, nam tử nho nhã đưa bọn người Tuyết Tĩnh Nguyệt tiến vào đây bước lên, chấp tay đối.

"Đầu lĩnh cho gọi."

Thang Viễn Thần nhướng mày:"Đây là chuyện gì? Tại sao ngay trong sảnh đường Lôi Hổ trại lại diễn ra chuyện này? Không phải ta đã bảo ngươi tiễn họ rời đi rồi sao, vị Tĩnh Vương đây lại là gì?" Một chùm câu hỏi được đặt ra, theo mỗi câu hỏi, ánh mắt càng nheo lại nguy hiểm:" Hay là ngươi không coi lời của ta ra gì, cả Điều luật của Lôi Hổ trại cũng để đi đằng nào?"

Trí Thịnh liếc nhìn Tiểu Lang đang ở cạnh Tuyết Tĩnh Nguyệt giúp hắn lau chùi vết bẩn trên mặt, không cẩn thận làm Tuyết Tĩnh Nguyệt đau đến nhíu mày, bối rối xin lỗi xoa xoa cho hắn. Thu hồi mắt, đối Thang Viễn Thần tường thuật sự việc.

"Thưa Đầu lĩnh, vốn ta đã cho người tiễn các vị ấy xuống chân núi, nhưng nửa đường Tĩnh Vương tỉnh lại, một mực khăng khăng muốn gặp thiếp thân nha hoàn của mình, cũng là người mà Bạch Vương đã đem tặng cho Đầu lĩnh. Tĩnh Vương đường đột xông vào Lôi Hổ trại, gặp sự ngăn cản của huynh đệ trong trại càng chống trả quyết liệt, ta bất đắc dĩ không cản được bước chân của ngài ấy, để ngài ấy xông vào tới tận đây.

Một vài huynh đệ quá khích nên đã lỡ mạo phạm đả thương ngài ấy, thủ hạ bên Tĩnh Vương vì bảo vệ ngài ấy mà xảy ra xô xát với người ở bên ta." Y bỗng quỳ xuống, cầu tình:" Đầu lĩnh, ta biết mọi người trong trại đã vi phạm một trong những Điều Luật mà Đầu lĩnh đã đặt ra là không được gây sự trong lãnh địa của Lôi Hổ trại, nhưng không thể chỉ trách người của ta được, tất cả đều là ngoài ý muốn, xin Đầu lĩnh niệm tình suy xét."

Tiểu Lang nhíu mày nghe y nói. Với một người chưa bao giờ động thủ đánh người như Tuyết Tĩnh Nguyệt, cùng một đám người coi đánh nhau như cơm bưa thì lợi thế nghiêng về phía ai, mọi người ai cũng có thể tự đoán biết được. Đọc vị từ những vết thương trên người Tuyết Tĩnh Nguyệt có thể thấy, người xuống tay tuyệt không nương tình, giống như đối với Tuyết Tĩnh Nguyệt có thâm thù đại hận, không hề kiêng dè kiềm chế lực đạo mà xuống tay.

Gì mà lỡ tay mạo phạm chứ, theo nàng thấy là nhân cháy nhà mà hôi của thì đúng hơn.

Hừ, nàng thì chăm chút hắn kĩ lưỡng, những tên này thì xem hắn như rác rưởi chẳng để vào mắt. Giỏi cho những kẻ lớn lối nói công đạo như các ngươi, để ta xem các ngươi còn có thể cười được bao lâu.

Thang Viễn Thần nhất mực chú ý đến hành động của Tiểu Lang, đương nhiên thấy được sát khí từ mắt nàng, liền biết rằng mọi chuyện không ổn, Tiểu Lang rất để tâm đến vị Vương gia này, nếu hắn không ra mặt cho Tuyết Tĩnh Nguyệt một cái công đạo, e là từ nay về sau hắn sẽ không sống yên thân với cái gia hỏa bạo lực này. Vẫn là nên nhanh chóng giải quyết vụ việc, Tiểu Lang cần có không gian yên tĩnh để điều tức khí lực, nếu để nàng ở đây bạo khí lộ diện trước mặt mọi người, thì mọi công sức nhằm che dấu thân phận bao lâu nay đều đổ sông đổ bể.

Thang Viễn Thần hừ lạnh:"Ngươi nói nghe thật dễ dàng, rốt cuộc phải có bao nhiêu cái ngoài ý muốn để các ngươi vi phạm đây?" Hắn nghiêm mặt, giọng ám trầm:"Điều luật là Điều Luật, đã vi phạm thì phải chấp nhận trừng phạt thích đáng, các ngươi là người trong trại lẽ ra phải hiểu điều này hơn bất kì ai, cố tình biết nhưng lại vi phạm, thử hỏi ta có thể bỏ qua cho các ngươi được sao?

Có lần thứ nhất đương nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba, ai cũng như các ngươi thì Lôi Hổ trại này sẽ thành ra gì, còn ai tâm phục khẩu phục mà tuân theo lời của ta? Luật bất vị thân, có công thì thưởng có tội thì phạt, tuyệt không thiên vị bất kì ai." Thang Viễn Thần đảo mắt nhìn Trí Thịnh cúi đầu, mắt sắc bén liếc những tên hoang mang đứng ngồi không yên:"Những người có tham gia góp mặt trong chuyện này bước ra."

Những tên vừa rồi còn thích thú vì đánh được Tuyết Tĩnh Nguyệt giờ xìu xìu ển ển, mặt tái mét như tờ, lo sợ trừng phạt nghiêm khắc của Đầu lĩnh, những tên khác thì thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn vì chỉ đứng ngoài nhìn chứ không tham gia. Mọi khi, dù Thang Viễn Thần vẫn nghiêm trị những trường hợp vi phạm, nhưng chưa bao giờ ra mặt mà giao lại cho Trại phó là Trí Thịnh toàn quyền phụ trách.

Nhưng hôm nay hắn lại đích thân chủ trì, cho thấy đối với chuyện này hắn có bao nhiêu nghiêm túc, bọn họ xem chừng là khó tránh khỏi một kiếp tai ương.

Năm, bảy tên rời hàng bước ra, vẻ mặt như để tang cho thân nhân đã mất, không muốn cũng không còn cách nào khác, tiến đến trước mặt Thang Viễn Thần.

"Để lại một cánh tay rồi cút xuống." Thang Viễn Thần lãnh giọng.

Đám người mặt xanh mét, mất một cánh tay hay mất một mạng tùy họ lựa chọn. Trong Điều luật của Lôi Hổ trại cũng đã đề cập đến, mọi sự đều phải nghe theo chỉ thị của Đầu lĩnh, bất tuân mệnh lệnh thì bồi mạng lại thay.

Cắn răng, một người trong số đó làm gương vung đao đoạn tay mình, máu bắn ra tung tóe, người nọ ôm chặt tay không hé một lời, nén chịu đau đớn dữ dội từ một cánh tay không còn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!