Chương 15: Mãnh thú cô độc (2)

Một tiếng tê rống gầm trời, lũ hổ bên dưới nháo nhào lao vào nhau xô xát, tiếng rống cũng đánh thức tâm trí những người nơi đây, lôi đài nhiễm máu vẫn còn đó, nhưng nữ nhân đã rời đi nơi nào, phảng phất như những hình ảnh hung tàn , khát máu trước đó chỉ là do họ tự tưởng tượng ra mà thôi.

Vội truy tìm bóng dáng của nữ nhân, nhưng trên lôi đài, ngoại trừ ba sát thủ chưa thi đấu ra còn lại chỉ là những thi thể đứt đầu, không tay không chân, cơ thể bị xé nát, hiện trường phi thường thảm khốc.

Mà người gây ra tất cả những thảm trạng này, tuy chỉ là một sát thủ chưa có tên tuổi gì đáng kể, nhưng thủ đoạn và phương thức giết người lại chẳng khác gì một đại ma đầu diệt thế, cứ như họ đang sống lại thời kì kinh hoàng cách đây 10 năm về trước.

Khi đó, người thanh niên cũng với trường kiếm trên tay, nhưng so với bất kì thần binh lợi khí nào còn muốn lợi hại hơn, trong một đêm, thảm sát gần một nửa võ lâm giang hồ, danh môn chính phái hay tà ma ngoại đạo đều chết thảm, thuần phục hay không thuần phục đều chỉ có một kết cục như nhau, đem chính tà hai bề phân tranh tàn sát, nhuộm đỏ ánh trăng, nhấn chìm thế gian trong biển lửa.

"Ta là Vô Minh Tà chủ."

Y cười lãnh khốc, trong ánh lửa sáng rực phản chiếu vô vàn thi thể chồng chất lên nhau, một mình ngạo nghễ, độc tôn đứng trên núi xác tuyên chiến với trời xanh:"Thế gian này không cần bất cứ mặt trăng hay mặt trời nào soi sáng dẫn đường.

Hãy để bóng tối đi sâu vào tâm hồn các ngươi, để sự tàn ác trỗi dậy phá hủy tất cả những gì tươi đẹp trên thế gian này. Không còn một tình yêu thẩm thấu, cảm động trời xanh hay những câu chuyện nhân nghĩa nào được lưu truyền, hãy để thế nhân nhớ đến chúng ta bằng tất cả sự kính sợ.

Bóng tối sẽ chiếm lấy trời cao, bao trùm tất cả bằng gam màu chết chóc, Vô Minh cung duy độc thiên hạ .

"Y giương kiếm hét lên, hàng loạt hắc y nhân bên dưới phủ phục hưởng ứng."Vô Minh Tà chủ vạn tuế!!

Vô Minh cung duy độc thiên hạ!! Vô Minh Tà chủ vạn tuế!! Vô Minh cung duy độc thiên hạ!!"

Đáy mắt âm trầm lạnh lẽo, ẩn sâu trong đó là hận thù thiêu trụi cả đất trời. Ta sẽ phá hủy, sẽ phá hủy tất cả, để thế gian này trở thành mồ chôn thây của ngươi.

Lịch sử như lặp lại một lần nữa, tay kiếm điên cuồng thị huyết năm xưa như tái xuất hiện trước mặt họ qua bóng hình hắc y nữ tử, sợ là thế gian lại đón nhận thêm một đại ma đầu huyết sát.

"Nhìn kìa! Nàng ta đang ở bên dưới!" Một người hét lên, thu hút ánh nhìn của mọi người tập trung lại.

Vuốt nhọn giương lên, vài con hổ phát giác sự có mặt của nàng liền lao đến muốn táng chết nàng, một đạo ánh sáng sắc lạnh cắt ngang, trong không trung nở ra những đóa hoa màu máu, ba con thú dữ tợn hung hăng làm cho người ta sợ hãi đã nằm ngay đơ bên chân nàng.

Những con hổ khác trông thấy grừ grừ trong cổ họng lui lại, bản năng dã thú của chúng mách bảo, người trước mắt rất nguy hiểm. Chúng đi vòng quanh người nàng, nhưng không vội xông tới, chờ đợi thời điểm thích hợp để cùng lao vào xé xác nàng.

Nữ nhân thản nhiên kéo theo mũi kiếm nhỏ máu trên mặt đất bước đi giữa bầy thú dữ, hướng về phía Bạch hổ mà đến. Bạch hổ tuy đang nằm vẫn dị thường to lớn, có thể tưởng tượng ra bộ dáng của nó khi đứng dậy còn có bao nhiêu dũng mãnh, hùng vĩ.

Thân dài hơn 2 mét, cao tầm 1,5 mét, bộ lông bạc dày xơ cứng lổm chổm xù lên, đuôi cụt ngủn một cách kì quái, dù đã nhắm mắt lại vẫn toát ra uy phong bức thị không ai có thể khinh nhờn.

Bộp.

Bạch hổ nhướng mắt, đang yên đang lành không biết vật thể lạ từ đâu bay đến giáng thẳng vào mặt nó, nhìn cái thứ đen đen dài dài chắn ngang tầm mắt nó kia, hình như.. là giày của con người?!!

"Này, ta khiêu chiến ngươi."

Nữ nhân đứng trên một chân, co chân còn lại ngang tầm đầu gối chân nọ, đứng khoanh tay, giữ nguyên tư thế vừa tháo giày ra ném Bạch hổ, vểnh môi thách thức:

"Đứng lên và đánh với ta đi. Còn nữa, làm ơn cho ta xin lại chiếc giày dùm cái."

Ban nãy tính nhầm nên lỡ tay ném xa quá, ai biết sức bật của chiếc giày lại kém đến thế.

Toàn trường há hốc, cằm đã muốn rơi đầy đất, còn đâu hình tượng tàn khốc vừa rồi, ngay cả Tà chủ cũng có hơi bất ngờ, chợt y bật cười, ôm bụng Ha hả không ngừng được. Lâu rồi hắn không gặp qua người chuyện gì khiến hắn cười sảng khoái như vậy, không hổ là người Bổn tọa nhìn trúng.

Chẳng quản nàng là muốn bày trò gì, Bạch hổ lười quan tâm, khó chịu gầm gừ quay mặt sang chỗ khác ngủ tiếp.

Bộp.

Chiếc giày thứ hai theo chân chiếc giày thứ nhất oanh oanh liệt liệt bay tới, nữ nhân tức giận đùng đùng, nộ khí xung thiên, cũng không quản là có hay không có giày, chân trần đứng chống nạnh mắng nó.

"Ê, khinh người hả? Đang nói chuyện mà quay đi chỗ khác là sao? Muốn gây sự hả? Ngon thì nhào vô đánh nè." Chửi sướng miệng luôn, bất chấp bất đồng ngôn ngữ, mặc kệ nó có hiểu hay không, nhưng thái độ của nó là không đúng.

Bộ hổ mẹ không dạy ngươi khi nói chuyệnvới người khác phải nhìn thẳng vào mắt người ta à, thật không có lễ nghĩa gì hết, đừng tưởng là hổ thì sẽ được bỏ qua nhá.

Ngươi mới khinh người, ngươi mới muốn gây sự á.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!