"Đạp Tuyết nhìn rõ đường không đấy?"
"Đi cho cẩn thận, đừng để ngã."
Phùng Vận lẩm bẩm không ngừng, khóe môi Bùi Quyết lại càng kéo rộng nụ cười như có như không.
"Ngã cũng không c.h.ế. t được." Hắn nói, "Nhiều nhất thì sống dở c.h.ế. t dở."
Giọng nói điềm tĩnh, lại mang theo chút hiếm hoi đùa cợt, nhưng chẳng hiểu sao Phùng Vận lại nghe ra một tầng âm u trầm nặng.
Nàng ngậm miệng lại, ngoái đầu nhìn cằm dưới lạnh lùng cứng rắn của người nam nhân, ổn định lại thân hình, ngồi ngay ngắn thêm một chút.
Đạp Tuyết c. uối cùng cũng dừng bước.
Trên sườn dốc, có một bãi cỏ xanh tươi tốt mơn mởn, Bùi Quyết buông dây cương, xoa nhẹ lên đầu nó.
Thao Dang
"Đi đi."
Tạp Tuyết quẫy đuôi, ung dung thong thả đi ăn cỏ.
Bùi Quyết nắm tay Phùng Vận, tiếp tục dắt nàng đi về phía trước, đôi mắt đen dưới ánh trăng sáng rực như sao, tà áo tung bay, bóng dáng bị ánh nguyệt kéo dài.
Phùng Vận nhìn đến ngẩn ngơ trong thoáng chốc…
Ánh trăng trên sườn núi thật đẹp.
Mà vị trí Bùi Quyết chọn… cũng thật tuyệt.
Từ nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ bến Thạch Quan.
Dưới sông, thuyền bè qua lại không ngớt, treo đèn gió lấp lánh phản chiếu trong làn nước. Thỉnh thoảng có thuyền cập bến, người trên thuyền lên bờ ăn uống nghỉ ngơi, cũng có những phu thuyền vì mưu sinh mà ngồi khoanh chân trên bến, vai gánh vác gậy đòn, chỉ cần có người cất tiếng, liền lập tức đứng dậy tiến lên, khiêng vác, khuân đồ…
Kẻ đến người đi, náo nhiệt đông đúc.
Bến Thạch Quan dưới ánh đèn đêm, có một phong vị rất riêng.
Phùng Vận chọn một phiến đá bằng phẳng ngồi xuống.
"Nơi này thật đẹp."
Nếu không phải vì gió lớn, lạnh lẽo, Phùng Vận hẳn có thể ngồi ở đây yên lặng cả đêm…
Nàng vừa vòng tay ôm lấy cánh tay, đang định mở miệng, thì một chiếc áo choàng dày nặng đã phủ xuống từ phía sau, quấn c.h.ặ. t lấy nàng.
Phùng Vận nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
"Ngồi xuống nói chuyện đi."
Bùi Quyết không nói lời nào, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Phùng Vận hỏi: "Ngài không lạnh sao?"
Bùi Quyết ừ một tiếng.
Thấy Phùng Vận hơi nhướng mày, hắn mới bổ sung thêm: "Không lạnh."
Phùng Vận khẽ bật cười, cởi áo choàng khỏi người mình, lần nữa buộc lại lên người hắn, sau đó như chú gà con chui vào dưới cánh mẹ, toàn thân chui tọt vào lòng Bùi Quyết, còn khẽ thở ra một tiếng nhẹ nhõm thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!