"Đi đi, đối xử tốt với Vân Nga và Hành Dương."
Kim Qua toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn nàng.
"Vương phi không còn trách nàng ấy nữa sao?
"Phùng Vận từ từ nhắm mắt. Đêm nay gió rất dịu, lướt qua song cửa phát ra tiếng xào xạc, như có cảm xúc nào đó đang từng chút một tách ra khỏi trái tim nàng."Là nàng ta bảo ngươi hỏi sao?"
Kim Qua đáp: "Không phải."
Phùng Vận im lặng một lúc mới nói: "Không trách nữa rồi."
Mọi chuyện đều có nhân quả, là tất cả những nhân, mới tạo nên kết cục của ngày hôm nay.
Nàng cảm thấy hiện tại bản thân rất tốt, với Phùng Vận kiếp trước, người luôn chịu tổn thương, cũng chẳng còn lưu luyến gì nữa, vì thế, nàng không muốn oán hận Khổng Vân Nga thêm.
Làm nữ nhân muốn sống yên thân vốn chẳng dễ dàng.
Khổng Vân Nga kiếp trước từng phản bội nàng.
Thao Dang
Kiếp này, nàng lại dùng nàng ta làm quân cờ.
Vậy thì… xem như huề cả làng rồi.
…
Đến đầu tháng tư, tiết trời ngày một ấm lên, Phùng Vận mấy ngày liền không thấy Ngao Tử, mới phát hiện có gì đó không ổn.
Ngao Tử thường lên núi, có khi cả đêm không về, Phùng Vận dù lo lắng, nhưng cũng hiểu nó vốn là linh vật núi rừng, nên không quản thúc quá c.h.ặ.t.
Thế nhưng mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng, trong lòng bắt đầu thấy hụt hẫng.
Hàn bà bà nhìn ra được, liền nhỏ giọng an ủi nàng:
"Dù sao cũng là loài hoang dã, lớn rồi, đâu còn muốn suốt ngày bị nhốt trong nhà…"
Phùng Vận nói: "Là ta không nên bảo nó tránh mặt người khác, có lẽ ta nói mọi người sợ nó, nên nó mới bỏ đi…"
"Làm gì có chuyện đó?"
Hàn bà bà bật cười,
"Tự mình nuôi từ nhỏ, người còn không hiểu nó sao? Chắc là thấy xuân về ấm áp, nó lên núi chạy nhảy cho thoải mái, chơi đủ rồi tự khắc quay về thôi. Đừng để trong lòng."
Phùng Vận "ừ" một tiếng, ngoài miệng thì không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm, Ngao Tử lớn rồi, rồi sẽ có ngày rời đi. Vừa mừng cho nó, lại vừa ngẩn ngơ buồn bã.
Tối đến vì nghĩ đến Ngao Tử mà trằn trọc không ngủ được, không ngờ nửa đêm bị tiếng mở cửa sổ làm tỉnh. Vừa mở ra, đã thấy một cái đầu to như mèo lớn.
Dưới bậu cửa sổ là chiến lợi phẩm Ngao Tử mang về, một con nai.
Phùng Vận không biết nó làm sao có thể tha về được con nai to như thế, nhìn thấy gương mặt hí hửng dâng quà kia của Ngao Tử, nàng không nhịn được mà xoa mạnh một cái.
"Ngươi đã chạy đi đâu vậy? Tỷ không thấy ngươi, còn tưởng ngươi không về nữa rồi cơ đấy."
Ngao Tử đặt hai chân trước lên khung cửa sổ, thò đầu vào dụi dụi mu bàn tay nàng.
Phùng Vận né người sang bên: "Vào đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!