Khổng Vân Nga sững người.
Do dự một lúc mới nói: "Khó mà nói chắc được."
Phùng Vận "ừm" một tiếng, dịu giọng dặn:
"Nếu hắn lại đến, ngươi nhắn giúp ta một câu. Nói rằng, ta sẽ không làm khó hắn, chỉ nhờ hắn điều tra giúp một việc. Bên cạnh Trưởng công chúa, có phải có tai mắt của Tiêu Trình không? Ở Tây Kinh tân triều, Tiêu Trình còn ngầm cài bao nhiêu nội gián nữa?"
Khổng Vân Nga hơi ngỡ ngàng, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói, lập tức đáp ứng:
"Ta sẽ hỏi hắn. Bảo hắn giúp Vận nương điều tra."
Nói tới đây, nàng ta chợt nhớ ra gì đó, hỏi tiếp:
"Đại Mãn bên đó… không có tin gì sao?"
Sau khi hiệp nghị hòa đàm được ký kết, Tiêu Trình đã quay về Đài Thành, mang theo Phùng Doanh và Hoa Mãn phu nhân.
Nhưng từ khi Đại Mãn rời đi, Phùng Vận chưa từng nhận được tin gì từ nàng ta.
Chỉ từ chỗ Kim Qua và Nhậm Nhữ Đức, nàng nghe loáng thoáng rằng hiện giờ Hoa Mãn phu nhân đã trở thành sủng phi mới của Tề quân, nổi bật giữa lục c. ung giai lệ, đến cả Phùng Doanh cũng phải dè dặt đứng sau…
Khổng Vân Nga nhìn ánh sáng d.a. o động trong mắt Phùng Vận, chợt cúi đầu, xoắn tay khăn, ngượng ngùng hỏi:
"Nàng ta… có khi nào sẽ phản bội ngươi không?
"Vì từng phản bội Phùng Vận, cũng từng bị người khác phản bội, Khổng Vân Nga thấm thía cảm giác bị người mình tin tưởng đ.â. m sau lưng, vừa áy náy, vừa lo lắng. Phùng Vận lại mỉm cười, chẳng lấy gì làm bận lòng:"Tùy nàng ta."
Nước cờ này, điều Phùng Vận coi trọng không giống như người khác nghĩ.
Nếu Đại Mãn vẫn hướng lòng về nàng, tiếp tục làm việc cho nàng, thì đương nhiên là tốt.
Nhưng lùi mười vạn bước, dù Đại Mãn phản bội nàng, cũng không sao cả. Thứ nhất, nàng chẳng mảy may quan tâm đến việc Tiêu Trình nghĩ gì về mình; thứ hai, Đại Mãn đã là một cái gai cắm sâu trong lòng Phùng Doanh, rút không ra được nữa.
Ở Tề c. ung, hai người họ không thể chung sống hòa thuận, chỉ còn xem ai thủ đoạn cao hơn, ai mới là người c. uối cùng chiến thắng.
337
- Con mồi, hay kẻ bị săn?
Canh Tuất đến, trời cũng dần tối.
Phùng Vận ngồi trong phòng, vẫn còn nghe thấy tiếng người trong trang xì xào trò chuyện.
Xuân đã về, hạt giống đã gieo xuống đất, như nhìn thấy hy vọng thành hình, người trong thôn dạo gần đây tinh thần phấn chấn, buổi tối vẫn còn có người đứng bên đường nhìn ngắm ruộng đồng nảy mầm…
Phùng Vận tắm gội xong bước ra, Tiểu Mãn đã chờ sẵn.
Thao Dang
Trong phòng nàng hiện có năm nha hoàn, ngoài Tiểu Mãn, là bốn người được cứu ra từ phủ ngục An Độ: Hoàn Nhi, Bối Nhi… những người còn lại.
Tuy vậy, các nha hoàn chỉ làm một số việc vặt, người thường trực bên cạnh chỉ có Tiểu Mãn.
Hàn bà bà đã mấy lần nói người trong phòng nàng quá ít, muốn điều thêm vài người nữa, nhưng Phùng Vận không đồng ý. Từ khi sống lại, nàng đề phòng rất nặng, việc riêng tư nàng thà tự làm còn hơn giao cho kẻ không tin cậy.
"Cửa sổ của nương tử sao lại mở?
"Tiểu Mãn vừa nói vừa định đi đóng lại. Phùng Vận liếc mắt nhìn qua:"Không cần, ta chỉ muốn hóng chút gió mát."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!