Chương 6: (Vô Đề)

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Ngươi định làm gì? Lâm Nga sợ hãi, run rẩy đến mức lạc giọng.

Phùng Vận nhàn nhạt đáp:

"Ngao Tử thích nhất là ăn những đôi mắt đẹp. Ngươi nói xem, nếu ta móc đôi mắt của ngươi ra, đám lính canh bên ngoài liệu có đến cứu không?"

Bên ngoài lều trướng im phăng phắc.

Đám lính canh dường như không nghe thấy gì cả.

Luật lệ kẻ mạnh ăn t. hịt kẻ yếu là điều Bùi Quyết luôn yêu thích. Cả đội quân Bắc Ung dưới sự cai trị của hắn đều điên cuồng khát máu. Nếu nhìn thấy đám nữ tù nhân tự g.i.ế. t lẫn nhau, bọn chúng có lẽ còn khoái chí hơn.

Lâm Nga chẳng còn tâm trí để khóc, cả người run lẩy bẩy vì sợ hãi. Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, không ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, chỉ có Văn Huệ rụt rè cầu xin cho nàng.

"Thập Nhị nương tha cho A Nga đi, đều là những kẻ đáng thương cả."

Phùng Vận nhếch môi:

"Ta ngồi trên chiếc chiếu rách này, chư vị có ý kiến gì không?"

Không có.

Không dám.

"Quý nữ đương nhiên nên ngồi chỗ cao."

Bầu không khí trong lều bỗng chốc trở nên hòa hoãn.

Bọn họ cười nịnh bợ, nhưng Phùng Vận chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Người khác ra tay là vì tranh đoạt thiên hạ, còn trận đầu tiên sau khi nàng tái sinh lại chỉ vì một chiếc chiếu rách nát.

"Chư vị tranh thủ nghỉ ngơi đi. Đến tối, e là không còn cơ hội để các ngươi được yên giấc nữa…"

Tối nay?

Chẳng lẽ đại tướng quân muốn các nàng hầu hạ sao?

Đám nữ nhân nghe vậy thì lo sợ bất an.

---

Ngao Thất bị Bùi Quyết kéo đi luyện kiếm suốt một canh giờ.

Khi hắn sắp kiệt sức, Bùi Quyết mới lạnh lùng trở về phòng, bảo hắn đi mời ngự y.

Phù Dương Cửu là nhi tử của Thái y lệnh, lần này theo quân đi nam chinh với vai trò thái y trong quân đội.

Hắn là một trong số ít những người dám nói chuyện thẳng thắn trước mặt Bùi Quyết, cũng có thể coi là nửa bằng hữu của Đại tướng quân. Nhìn ánh mắt cầu cứu của Ngao Thất, Phù Dương Cửu lập tức hiểu ngay, chắc chắn Bùi Quyết lại phát bệnh.

Trận chiến ở An Độ chưa kịp nổ ra, Đại tướng quân không có cách nào phát tiết sự bạo liệt trong máu, nên hẳn là khó chịu lắm.

Thân thể bị kìm nén trong nhiều năm, ngoài việc dựa vào thuốc để kiểm soát, c.h.é. m g.i.ế. t và giao đấu là cách duy nhất để giải tỏa năng lượng.

Nhưng mà…

Hà tất phải vậy?

Phù Dương Cửu bắt mạch xong, chỉ thở dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!