"Nghe nói quân đội các ngài dùng lương thực của kẻ địch, thường lấy t. hịt người làm đồ ăn. Ta sợ ta không quen ăn t. hịt người."
Chúng tướng sĩ: …
Có người khẽ cười thành tiếng.
Bùi Quyết lạnh lùng liếc mắt, chúng tướng lập tức im bặt.
"Giải hết về giam giữ."
Mấy chữ lạnh như băng vang lên, trong ánh mắt sững sờ của các tướng sĩ, Bùi Đại tướng quân không ngoái đầu lại, bước thẳng về đại trướng trung quân.
Rầm!
Từ đại trướng truyền ra tiếng va đập nặng nề.
Tiếng hét đau đớn của Tần Đại Kim khiến chim trên đỉnh trướng giật mình vỗ cánh bay đi…
Không phải tổn thất chiến đấu, lại để lương thảo bị phá hủy, đó là tội c.h.é. m đầu.
Mọi người đều toát mồ hôi thay cho Tần Đại Kim.
Cũng toát mồ hôi thay cho vị Phùng tiểu mỹ nhân.
Đại tướng quân coi nàng như nữ tù mà giam giữ, rõ ràng không có chút ý định hưởng thụ sắc đẹp. Thêm vào những việc phụ thân nàng, Phùng Kính Đình, đã làm, chỉ e tình cảnh của nàng vô cùng nguy hiểm.
Thật là đáng tiếc cho một báu vật trời ban!
Không, một tuyệt sắc giai nhân.
4
- Nhiệt độ quá cao gây hại cho cơ thể.
Khu vực giam giữ nữ tù binh nằm ở phía bắc đại doanh.
Sau trận mưa lớn, mặt đất trở nên ẩm ướt. Phùng Vận lót một tấm vải dầu lên chiếc chiếu cỏ duy nhất trong lều, bình thản ngồi quỳ, lặng lẽ nghe gió thổi, dáng vẻ tao nhã, ung dung, không chút hoảng loạn.
Nàng biết rất rõ, Đại tướng quân Bùi Quyết là kiểu người thế nào.
Dù nàng có đẹp như tiên nữ, hắn cũng không động lòng...
Tất nhiên, nếu nàng không bày ra những mưu mẹo nhỏ nhặt như việc báo hiệu bằng cơn mưa lớn hay mang theo gạo lương vào doanh trại, thì trong mắt Đại tướng quân, nàng có lẽ chẳng khác gì đời trước – chỉ là một bình hoa để trút dục vọng, một con chim hoàng yến nuôi trong lồng mà thôi.
Giờ đây, Bùi Quyết càng thêm cẩn trọng.
Để tránh nửa đêm bị người bên gối cắt cổ, hắn sẽ không dễ dàng động đến nàng.
Phùng Vận rất hài lòng với sự lạnh nhạt này, nhưng những mỹ nữ khác thì ghét cay ghét đắng nàng.
Nếu không phải vì Phùng Thập Nhị Nương làm chuyện tầm phào chọc giận Đại tướng quân, sao họ lại rơi vào hoàn cảnh này?
Trước đây, Phùng Vận là nữ lang nhà Thái thú, cao quý hơn người, nên các cơ thiếp đều e dè nàng. Nhưng giờ đây, tất cả đều là nữ tù binh, họ chợt nhận ra một điều.
Trong thời loạn lạc đầy khói lửa này, mạng của nữ tù binh thật rẻ mạt.
Hiện tại, điều duy nhất họ có thể dựa vào chính là sự sủng ái và lòng thương hại của người nam nhân trong trướng trung quân kia.
Bầu không khí trầm lắng chẳng kéo dài lâu, đã có người nhìn Phùng Vận rồi buông lời châm chọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!