Phùng Vận không biết Tiểu Mãn đang nghĩ gì trong lòng, đợi nàng ta lui ra rồi mới gọi Đại Mãn lại gần.
"Trần phu nhân có tin gì không?"
Đại Mãn lắc đầu:
"Hôm nay ở nghị quán, bà ta quả thật có ra hiệu mắt với nô tỳ, ý muốn nô tỳ giữ chân nữ lang, nhưng nô tỳ giả vờ như không thấy."
Phùng Vận khẽ cười:
"Trò hề ở trấn Minh Tuyền, ngươi thấy thế nào?"
Đại Mãn run nhẹ mi mắt:
"Nữ lang hỏi vậy là có ý gì?"
Phùng Vận nói:
"Phùng gia này, có phải là thứ ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn có không?"
Thân thể Đại Mãn bỗng căng c.h.ặ. t lại, cụp mắt đáp:
"Thứ mà Đại Mãn muốn không phải là Phùng gia này, mà là một thân phận mà Phùng gia có thể cho, cũng là tâm nguyện của A mẫu nô tỳ…"
Phùng Vận gật đầu, chậm rãi nói:
"Vậy thì lui xuống đi, sẽ có ngày ngươi như nguyện."
Đợi trong phòng không còn ai nữa, Phùng Vận mới buông xuống vẻ đoan trang gắng gượng, lấy một chiếc gương đồng tới, cởi y phục, tự mình thoa thuốc.
Loại thuốc mà Phù Dương Cửu đưa đúng là đồ tốt, vừa bôi lên đã tan ra chầm chậm, mát lạnh nhẹ nhàng, lại xen chút ấm áp kỳ lạ, khiến người ta rất dễ chịu.
Trước đây nàng rất xấu hổ, chưa từng thật sự nhìn kỹ thân thể mình, kiếp này mặt dày hơn rồi, lúc thoa thuốc ngược lại còn quan sát kỹ càng, bỗng thấy vô cùng thần kỳ.
Nàng quả thật có thiên phú ở phương diện này, khó trách Bùi cẩu mắng nàng là yêu tinh. Thứ đáng sợ như vậy mà nàng không những có thể nuốt trôi, mà hắn mới đi chưa bao lâu, ngâm một chậu nước nóng thôi, nàng đã dần hồi phục, thêm lớp thuốc nữa, sáng hôm sau liền như chưa từng bị ai đụng vào.
Ưu điểm là không tổn thân thể, có thể hưởng xuân sắc. Khuyết điểm là lần nào cũng như lần đầu, cực khổ như vượt kiếp, không vật vã một phen thì không thành chuyện…
Thật là quá khó khăn.
Phùng Vận bôi xong thuốc, lại từ dưới gối lấy ra mảnh vải đã ướt sũng, vò vài cái rồi vứt chung với giấy vụn, sợ bị Tiểu Mãn thấy rồi hỏi đông hỏi tây…
Phải chuẩn bị đồ mới thôi.
Nàng nghĩ, lại nhớ đến chiếc rương mà Lạc Nguyệt gửi tới.
Bên trong hình như có một loại đế bạc.
Có điều, đó là để nam tử thiếu tự tin dùng lấy lòng nữ nhân, còn nàng thì ngược lại, là để cản hắn, không để mình bị thương.
Sau khi xử lý xong xuôi, nàng lại gọi Đại Mãn và Tiểu Mãn vào phòng.
"Giúp ta thay y phục."
Tiểu Mãn ngây người:
"Trời đã tối rồi, nữ lang còn muốn ra ngoài ạ?"
Phùng Vận như đang chờ điều gì đó, nhẹ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!