Lời nói của Lâm Nga có thể khiến nữ lang Phùng thị không thoải mái, nhưng Phương công công vẫn phối hợp gật đầu, rồi nhíu mày, không chút che giấu sự ghét bỏ mà hỏi Phùng Vận:
"Phùng cơ (cách gọi thiếp thất) có gì muốn nói không?"
Nói đi, khóc đi, tốt nhất là khóc lóc thảm thiết, như vậy hắn mới dễ bề hồi báo.
Phương công công tràn đầy mong đợi, nhưng Phùng Vận chỉ nhẹ nhàng cúi người hành lễ:
"Thiếp nhận chỉ, thay mặt Đại tướng quân tạ ơn Thái hậu điện hạ."
Đôi mày của Phương công công lại giật giật.
Câu này là sao? Nghe cứ như nàng ta là chủ mẫu của phủ này vậy.
Nữ lang Phùng Vận này quả thực mặt dày, thật khó đối phó.
Phương công công chăm chú nhìn vào Phùng Vận, còn nàng thì lại nhìn hắn, nụ cười như có như không, rõ ràng hiểu thấu ý đồ của hắn.
Đại tướng quân không ở phủ, vậy là đang diễn trò cho ai xem đây?
Sẵn lòng đem mười sáu mỹ nhân nhét vào phủ cho người trong lòng mình, chuyện này chẳng phải nữ nhân bình thường nào cũng làm được. Lý Tang Nhược quả nhiên vừa độc ác vừa rộng lượng, không trách lại có bản lĩnh chạm tay vào giang sơn, gây dựng đại nghiệp.
Đã như vậy, nàng sẽ giúp Bùi Quyết thu nhận đám người này vậy.
Phương công công vừa đi khỏi, Phùng Vận lập tức gọi Lâm Nga, Triệu Tuyết Thanh, Viện Kiều cùng mười sáu mỹ nhân và các nha hoàn của họ đến Thanh Sơn đường, phân công họ đến các cửa hàng trong phủ để dọn dẹp, quét tước, làm việc.
"Đã vào phủ tướng quân thì phải theo quy củ trong phủ."
"Lương thực trên đời này đâu phải để ăn không!"
"Phủ tướng quân không nuôi kẻ rảnh rỗi!"
"Muốn ăn cơm thì phải làm việc."
"Ai không nghe lời, thì để bụng đói cho ta."
Phùng Vận sắp xếp đâu ra đó, thái độ lại nhã nhặn, thậm chí còn nghĩ sẵn danh hiệu cho mười sáu mỹ cơ. Nàng gọi người này là Tây Thi bánh hồ, kẻ kia là
"Điêu Thuyền t. hịt bò", dựa vào sắc đẹp của bọn họ mà không sợ cửa hàng của nàng không náo nhiệt.
Lâm Nga khi vào phủ đã ôm ấp mộng tưởng. Kịch bản từ chim sẻ hóa phượng hoàng ai mà không thích? Ai ngờ, tướng quân căn bản không ở trong phủ, họ không chỉ không được gặp mặt tướng quân, mà còn bị Thập Nhị nương hành hạ.
Các mỹ cơ ai nấy đều bụng đầy oán khí, nhưng lại không làm gì được Phùng Vận.
Đám thị vệ trong phủ đều nghe lời Phùng Vận, trên dưới toàn là người Phùng gia. Phùng Vận chính là thổ hoàng đế của phủ tướng quân, nói một là một.
Còn đại tướng quân thì lại ở đại doanh, chưa nói đến việc liệu hắn có quan tâm hay không, ngay cả muốn quản cũng lực bất tòng tâm.
"Cái người ở Trường Môn viện đó quả thật điên rồi!"
"Chúng ta sắp bị Thập Nhị nương hành hạ đến c.h.ế. t mất thôi."
"Bớt nói vài câu đi, về sau chúng ta cũng phải cùng hầu hạ đại tướng quân. Thập Nhị nương là nữ lang nhà thế gia, thân phận tôn quý, tính tình có chút ngang ngược cũng là phải đạo, chịu được thì chịu đi."
"Thập Nhị nương đâu phải chính thất của tướng quân, dựa vào cái gì mà đối xử với chúng ta như vậy?"
"Hừ! Nàng ta không chỉ không phải là chính thất, các tỷ muội nghĩ kỹ mà xem. Chúng ta là mỹ cơ được Thái hậu ban thưởng cho tướng quân, có danh phận, có chỉ ý của Thái hậu, là chính danh. Còn Thập Nhị nương có gì?
Nàng ta chẳng có gì cả, nhiều nhất chỉ là một kẻ không biết xấu hổ... ngoại thất mà thôi. Rõ ràng chúng ta cao hơn nàng một bậc, vậy mà nàng lại trơ mặt giẫm lên đầu chúng ta sao?A Nga đừng nói nữa, phận chim sẻ như chúng ta sao đấu được với diều hâu? Thôi mau làm việc đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!