Những nắm đ.ấ. m không ngừng giáng lên thân thể hắn, Bùi Quyết giơ tay định ngăn lại, nhưng bàn tay vừa vặn chạm đến vết thương trên eo nàng. Cơn đau khiến nàng bật lên một tiếng rên rỉ, nước mắt gần như rơi xuống.
"Ngươi thật ác. Bao năm qua, ngươi vẫn không hề thay đổi."
Phùng Vận nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo không chút dịu dàng của hắn, bật cười thì thào.
"Ngươi quả thật là kẻ tệ bạc, còn có chút tài khiến người ta tức giận."
Không đáp lại, Bùi Quyết chỉ khẽ nhíu mày.
Phùng Vận thấy hắn đứng đờ như khúc gỗ, lại nhớ ra một điều.
Hắn không thích quá thân mật.
Từ lần đầu tiên nàng hầu hạ hắn trên giường, hắn đã coi nàng như một món đồ, dùng xong liền rời đi, chưa từng động lòng dù chỉ một chút.
Phùng Vận hận đến tận tâm can, bật cười lạnh lùng, nhào đến ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn, siết c.h.ặ. t không kẽ hở, mang theo hơi rượu ra lệnh đầy bá đạo.
"Ôm ta! Ôm c.h.ặ. t hơn!"
Thân thể Bùi Quyết đột nhiên căng cứng, trong mắt tựa như có ngọn sóng dữ đang cuộn trào. Bàn tay hắn cuối cùng đặt lên vai nàng, vừa định đẩy ra thì Phùng Vận đã mềm mại tựa vào, bám c.h.ặ. t không buông.
"Ngươi đến, chẳng phải vì nhớ ta sao?"
Đôi vai mảnh mai trong tay hắn tựa như nghìn cân nặng, dù đẩy thế nào cũng không được. Hắn hơi ngả người ra sau, tránh khỏi hành động hỗn loạn không chút quy tắc của nàng.
"Nàng ta không thỏa mãn được ngươi, đúng không?"
Phùng Vận nhìn sâu vào đôi mắt lạnh như băng của hắn, cười đầy ác ý.
"Ngươi thương xót thân thể yếu ớt của nàng ta, không nỡ động vào… Nhưng với ta, ngươi lại nỡ lòng nào…"
Trong căn phòng tối mờ, không gian tĩnh lặng như tờ.
Phùng Vận không nhìn thấy hàng chân mày đang nhíu c.h.ặ. t của hắn, chỉ mượn hơi rượu mà nổi giận, từng câu từng chữ nói ra đều hỗn loạn không rõ ràng.
"Ta đã rời đi, bị ngươi vứt bỏ, ta thành toàn cho các ngươi. Vậy tại sao vẫn không chịu buông tha ta? Nhất định muốn ta chết… Ta phải c.h.ế. t đi, các ngươi mới hài lòng sao?"
Khuôn mặt hắn lạnh lùng tựa sắt đá, trầm mặc không nói.
Thấy vậy, Phùng Vận càng giận hơn.
"Lạnh lùng như băng, vô tình vô nghĩa. Không chịu nói, đúng không? Ta nhất định bắt ngươi phải nói ra…" Ánh mắt Phùng Vận u ám, bỗng nhiên bật cười lạnh lẽo, ác ý túm lấy áo Bùi Quyết, kéo hắn về phía mình, sau đó trượt tay thuần thục giữ lấy chỗ hiểm.
"Còn giả vờ được nữa sao… hửm?"
Lưng Bùi Quyết tê rần, thân hình cao lớn lập tức cứng đờ. Phùng Vận khẽ cười, tựa như ngạc nhiên, lại tựa như không ngạc nhiên, trên khuôn mặt dần lộ ra vẻ ngạo nghễ yêu kiều.
"Ta biết mà… Ngươi là hạng người như vậy… Rõ ràng không thích ta… nhưng vẫn có thể vì ta mà… cứng… cứng… cứng rắn!"
Buông tay!
Hơi thở Bùi Quyết ngừng lại, giọng trầm thấp mang theo sự cáu giận bị hơi rượu làm mờ nhòe, trở nên khàn khàn, bất mãn.
Hắn đang giận.
Lần nào cũng như vậy.
Nhưng đến lúc này, Phùng Vận không còn sợ hắn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!