Đại Mãn và Tiểu Mãn có chút e ngại Ngao Thất, vì hắn là tâm phúc của Đại tướng quân.
Hai người một trái một phải dìu lấy Phùng Vận, như một chiếc bánh kẹp t. hịt người mà đưa ra ngoài. Nàng vẫn còn sức, khi đi ngang qua liền túm c.h.ặ. t lấy cánh tay của Ngao Thất, lạnh lùng cười khẩy.
"Ngao tiểu tướng quân? Quả nhiên là ngươi."
Ngao Thất: …
Nữ lang uống say thật điên rồ.
Tức giận chẳng biết từ đâu mà ra, nhưng lại khiến trái tim người khác mềm nhũn, không nỡ để nàng buông tay.
Hừ! Phùng Vận nhìn chằm chằm hắn, hoàn toàn không nhận ra sự thất thố của mình, chỉ muốn hành hạ hắn, bắt nạt hắn, để báo lại những oán hận và thủ đoạn của Ngao tiểu tướng quân từ kiếp trước.
"Tại sao ngươi không thích ta? Dựa vào đâu mà coi thường ta? Ghét ta lắm sao… Vậy ta sẽ… cho ngươi biết tay…"
Ngao Thất mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn nàng mà không thốt nên lời.
Không thích nàng? Coi thường nàng? Ghét nàng? Từ đâu ra những lời này?
Biểu cảm của Ngao Thất có chút khó xử: Ta không có…
Tuy nhiên, Phùng Vận vốn không thật sự muốn nghe câu trả lời, nàng cũng chẳng nghe rõ Ngao Thất nói gì. Hai kiếp nhân sinh đan xen rối bời trong đầu khiến nàng hoàn toàn không phân biệt được thực hư, miệng vẫn lẩm bẩm, cuối cùng bị người dìu vào Trường Môn viện.
Ngao Thất đứng dưới hành lang, nơi trăng thanh gió tịnh, trái tim như đang vật lộn trong luyện ngục. Những ý niệm tuổi trẻ không nên có khẽ lướt qua, để lại trong lòng một nỗi buồn man mác.
---
Phùng Vận sau khi uống rượu trở nên hoàn toàn khác lạ, rất không ngoan ngoãn. Trong lúc tắm rửa, nàng nghịch ngợm hồi lâu, như một chú vịt nhỏ quẫy đạp trong nước, vừa chà xát vừa lạnh lùng cười.
"Rừng mai bên ngoài, c.h.ặ. t hết đi… trồng toàn… rau xanh với dưa muối."
"Hoa thì có ích gì? Chỉ được cái đẹp mà vô dụng… nhan sắc thì bạc mệnh!"
Mấy nha hoàn phải dỗ dành nàng, liên tục Dạ, dạ,
"Chặt hết, c.h.ặ. t hết". Mãi mới đưa được nàng lên giường ngủ, như thể dỗ một vị tổ tông. Kéo rèm xong, họ lấy ra chút rượu t. hịt chủ nhân thưởng mà kéo nhau ra ngoài phòng ăn khuya.
Nhấm nháp thức ăn ngon, nghĩ lại những ngày tháng chờ c.h.ế. t trong đại lao, tất cả đều thở dài cảm khái.
"Ai có thể ngờ rằng chúng ta còn sống đến ngày hôm nay? Không chỉ được ăn no mà còn có t. hịt ăn nữa?"
"Thời buổi này, người còn sống được đều là nhờ ông trời ban cơm."
"Rõ ràng là nhờ Thập Nhị nương ban cơm…"
"Chà! Trong túi ta còn mười đồng tiền lớn. Mười đồng đấy, mỗi tháng ta được hai đấu lương thực, nữ lang đều nhớ cả…"
"Ta cũng có, Lâu quản sự thưởng thêm cho ta hai đồng, nói là ta thêu khăn tay đẹp, nữ lang thích."
Giữa đêm cửa đóng then cài, tiền bạc không mua được gì, nhưng vài nha hoàn nhỏ bé vẫn cảm nhận được niềm vui từ công sức mình bỏ ra để đổi lấy lương thực.
Gương mặt đỏ ửng vì rượu, họ thi nhau thề thốt.
"Ta nhất định sẽ tận tâm hầu hạ chủ nhân."
"Mạng của nữ lang… chính là mạng của ta… Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
"Ôi… đầu ta… chóng mặt quá!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!