Phùng Vận không quay đầu lại, chỉ vung tay áo dài, giơ cánh tay làm một động tác nhỏ như vẫy tay, rồi tao nhã bước xuống bậc thang gỗ.
Nàng trông rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.
Nàng càng vui vẻ, Ngao Thất lại càng khó chịu.
Hắn rất muốn bước theo để trút cơn giận trong lòng, nhưng lại cảm thấy tức giận như vậy thật không đáng.
Phùng Thập Nhị nương là thiếp của cữu cữu, không phải của hắn.
Trông coi không chu toàn cùng lắm thì bị đánh hai mươi quân côn, cũng không đến nỗi c.h.ế. t người.
Nhưng lòng hắn lại như có lửa đốt.
Bên trong nhã gian rèm lụa tung bay, lạnh lẽo vắng bóng người. Ngao Thất đứng yên tại chỗ, cảm giác thất vọng, hoang mang, cùng nỗi mất mát trộn lẫn, khiến lục phủ ngũ tạng đau nhức như bị xoắn lại.
Cuối cùng, bất lực mà tự tát một cái thật mạnh lên mặt.
"Đáng đời ngươi uống rượu làm lỡ việc!"
Chủ nhân Hoa Nguyệt Giản đã không thấy tăm hơi, Ngao Thất chẳng tóm được ai, bèn lôi A Lâu đầy thương tích từ phòng củi ra, tiện thể túm luôn hai quản sự cùng mấy gia nhân và một vài tiểu quan.
Người ta làm ăn chân chính, hỏi cũng chẳng ra điều gì. Tiếng tăm của quân Bắc Ung vốn đã chẳng tốt đẹp, Ngao Thất cũng có thể không cần giữ gìn danh dự của cữu cữu, mà đánh cho bọn họ một trận hả giận.
Nhưng hắn lại không buồn làm, thấy chán nản vô cùng.
Trong đầu hắn toàn hình ảnh khi xông vào nhã tạ, trông thấy Phùng Vận quần áo xộc xệch bị trói vào cột, cùng với giọng điệu bình thản như không đáng nhắc đến của nàng khi kể lại chuyện đó. Cứ như có tảng đá lớn đè trong lòng hắn, chua xót khó chịu.
---
A Lâu được hai binh sĩ khiêng về phòng.
Phòng gia nhân ẩm lạnh, hắn toàn thân đầy vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Bộ y phục tốt nhất của hắn từ khi được làm quản sự đã hỏng bét như vậy, nhìn mấy mảnh vải rách rưới ấy, hắn còn thấy đau lòng hơn cả vết thương m.á. u me trên người.
Hắn không còn mặt mũi gặp nữ lang nữa, bèn vùi đầu vào đệm rơm, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nữ lang đến rồi. Giọng Thường Đại Tài đầy vui mừng.
A Lâu bị thương còn nặng hơn Thường Đại Tài, muốn gượng dậy hành lễ cũng không nổi, nhất thời đỏ mặt tía tai, trông vô cùng lúng túng.
Nằm đó đi.
Phùng Vận không biểu lộ gì, liếc nhìn dáng vẻ uất ức của A Lâu, khẽ nhíu mày, rồi quay lại gọi Tiểu Mãn mang đồ ăn vào trong phòng.
Tiểu Mãn cười tươi đáp lời, đặt đồ ăn xuống, rồi dâng thêm thuốc trị thương mang theo.
Phùng Vận mở lọ sứ, cẩn thận dặn dò A Lâu và Thường Đại Tài cách bôi thuốc cho nhau.
A Lâu xấu hổ nói,
"Ta làm việc không tốt, không nên ăn cơm."
Phùng Vận nhìn dáng vẻ gầy gò của hắn, khẽ cười mỉa,
"Không ăn cơm thì làm sao dưỡng thân thể, làm sao giúp ta làm việc?"
Nghe nữ lang dịu dàng nói cười, A Lâu càng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!