"Chuyện này phải giữ kín như bưng."
Sau khi căn dặn xong, Phùng Vận chỉ vào chiếc đồng hồ nước trong phòng.
"Nửa canh giờ sau, để Ngao thị vệ biết hành tung của ta."
Thường Đại Tài tuy mơ hồ không hiểu hết nhưng vẫn cúi đầu đáp:
Rõ.
14
- Thế tử Vân Xuyên.
Muốn lặng lẽ rời phủ mà qua mặt Ngao Thất là điều không dễ dàng.
Nhưng thật may mắn, tối nay Ngao Thất cùng Diệp Sấm đã đi uống rượu, chỉ còn lại hai thị vệ khác thấy Phùng Vận đóng cửa nghỉ ngơi thì tự giác lui ra đứng gác bên ngoài Trường Môn viện.
Nhờ vậy, Phùng Vận dễ dàng rời đi qua cổng hậu phía góc.
Hoa Nguyệt Giản đã đóng cửa từ khi quân Bắc Ung tiến vào thành, cả con phố lặng ngắt không một bóng người. Đi thẳng qua cửa chính quá dễ bị chú ý, Phùng Vận dẫn Đại Mãn và Tiểu Mãn vòng ra cửa sau ven sông để vào.
Cửa khép hờ, chỉ cần gõ nhẹ đã mở.
Đi vào là một tiểu viện yên tĩnh, có hồ sen, có trúc xanh, đượm nét thanh nhã.
Đây là nơi lớn nhất của thú vui phong nguyệt trong quận An Độ, nhưng ai là chủ nhân đứng sau thì người thường không ai biết được…
Phùng Vận chỉ biết đến bí mật này trong kiếp trước, khi Tiêu Trình lên ngôi hoàng đế nước Tề, dẫn binh bắc tiến giao chiến ba tháng với quân Bắc Ung, cuối cùng đàm phán hòa hoãn. Người đã thúc đẩy sự thành công của cuộc hòa đàm chính là thế tử của nước trung lập Vân Xuyên – Thuần Vu Diễm.
Và Thuần Vu Diễm khi đó lại ở ngay tại Hoa Nguyệt Giản.
Nước Vân Xuyên tiếp giáp ba nước Tấn, Tề, Tây Hạ, duy trì mối quan hệ phụ thuộc hòa thuận với cả Tấn và Tề, chỉ xưng vương chứ không xưng đế.
Thuần Vu Diễm, trưởng tử của Vân Xuyên vương, từ lâu đã đi lại giữa các quốc gia lớn nhỏ như Đại Tấn, Đại Tề, Tây Hạ, thậm chí cả Mân Việt, giao hảo với các bên, được lợi vô cùng.
Một tỳ nữ đưa Phùng Vận lên nhã xá trên tầng hai, cúi mình thi lễ.
"Thế tử, nữ lang họ Phùng đã tới."
"Cho nàng vào một mình."
Giọng nói vừa vang lên mang theo chút lười biếng của kẻ vừa tỉnh giấc, trong trẻo như suối nhưng không che giấu vẻ thờ ơ.
Nghe thật dễ chịu, nhưng lại lạnh nhạt vô tình.
Mời nữ lang.
Tỳ nữ vén rèm, một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, lập tức khiến hơi thở của Phùng Vận như bị níu lại.
Bên trong, khói xanh lượn lờ, hương trầm tỏa ra từ màn lụa Ngỗ Lê vô cùng nồng đậm.
Thuần Vu Diễm nằm nghiêng trên một chiếc trường kỷ mềm mại. Qua lớp màn sa rủ thấp, Phùng Vận chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ bên trong: áo rộng tay dài, eo thắt lỏng lẻo, không nhìn rõ được diện mạo…
Vẫn là Thuần Vu Diễm của trước kia, chưa bao giờ chịu lộ chân diện mục (bộ mặt thật).
Phùng Vận hơi cúi người hành lễ:
"Phùng gia nữ bái kiến Thuần Vu thế tử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!