"Trần phu nhân đã nghiêm khắc với người ở Mai Hương Các, lại còn dung túng bọn hạ nhân ức h.i.ế. p ta. Ai biết chuyện này, đứng sang bên trái."
"Trần phu nhân còn tung tin rằng Phùng Thập Nhị nương từ nhỏ đã mắc bệnh cuồng loạn, lời nói hành động thiếu chừng mực, cử chỉ phóng túng, hoàn toàn không có phong thái khuê các, không xứng làm hôn phối của Tiêu Tam lang... Ai biết chuyện này, đứng sang bên trái."
Phùng Vận hỏi nhiều chuyện cũ, giọng điệu điềm nhiên, ý tứ không rõ ràng.
Nhưng mỗi câu nàng nói, đều có người rời khỏi hàng và bước sang bên trái.
Trong lòng họ nghĩ, Thập Nhị nương muốn hỏi những việc này hẳn sẽ hỏi kỹ lưỡng, họ chỉ cần đem những hành động xấu xa của chủ cũ phơi bày ra hết, nhất định có thể tranh công lấy lòng chủ nhân mới.
Không ngờ Phùng Vận hỏi xong, nàng đếm người, chỉ khẽ mỉm cười hài lòng.
"Được rồi. Người bên trái, để Phương công công mang đi hỏi tội. Người bên phải, theo ta rời khỏi."
Phương công công: ???
Hắn mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, nhưng sự đã rồi, không còn cách nào khác, đành mặt lạnh liếc Phùng Vận một cái, rồi gọi thị vệ đến áp giải người đi.
Hu hu…
Trong lao ngục, tiếng khóc đồng loạt vang lên.
Đến lúc này họ mới hiểu, Phùng Vận đang trả thù. Nhưng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đưa những kẻ ba không (ba không: không biết, không nghe, không thấy) rời đi, bất lực cầu xin, hoặc chửi rủa trong tuyệt vọng.
Phùng Vận không hề bận tâm.
Những người này, hoặc là đồng lõa với Trần thị, hoặc là những kẻ tiểu nhân.
Dẫu Phương công công không đến, nàng cũng sẽ không nương tay. Giờ có Phương công công làm thay, lại càng tiết kiệm sức lực cho nàng.
12
- Chỉnh đốn phủ cũ.
Rời khỏi lao phủ, Phùng Vận dường như vô tình hỏi Ngao Thất.
"Những phạm nhân bị áp giải về Trung Kinh, sẽ xử lý thế nào?"
Ngao Thất vẫn còn đang nghĩ đến vẻ mặt của Phương công công, như vừa nuốt phải ruồi, khó chịu mà không thể nôn ra, hắn vui vẻ đáp:
"Tùy theo tội danh mà xử. Kẻ đáng c.h.ế. t thì xử tử, kẻ không đáng c.h.ế. t sẽ bị sung quân, bổ sung vào đội ngũ binh lính, xây dựng công trình, hoặc làm nô bộc tặng cho các vương công quý tộc..."
Phùng Vận hỏi:
"Chuyện hôm nay, có khiến tướng quân gặp rắc rối không?"
Ngao Thất không nghe ra sự dò xét trong lời nàng, cười khẩy một tiếng,
"Hoàng đế Đại Tấn của chúng ta mới bốn tuổi, Thái hậu nương nương chấp chính, hoàn toàn tín nhiệm đại tướng quân. Năm đó, nếu không nhờ tướng quân một tay nâng đỡ, thì ngai vàng kim loan không biết sẽ do ai..."
Ngao Thất đột nhiên ngừng lời.
Hắn ý thức được mình đã nói quá nhiều, lại thấy Phùng Vận vẫn thản nhiên như không, không có vẻ gì để tâm, mới vuốt sống mũi đổi chủ đề.
"Nữ lang cứ yên tâm. Thái hậu nương nương vừa đẹp vừa nhân hậu, tuyệt đối sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó tướng quân, càng không nghe lời gièm pha của cái tên họ Phương kia."
Phùng Vận liếc nhìn, khẽ mỉm cười:
"Thái hậu rất đẹp sao? Đẹp đến mức nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!