Chương 6: (Vô Đề)

Nhiều lần Cố Lưu suýt mất mạng trên đường, sau này lên ngôi, rồi lại bị lật đổ và c.h.ế. t thảm thương, và lực lượng ẩn sau miếng ngọc này là nguyên nhân lớn.

Giờ đây, ta đã giành lại nó.

Di vật của mẹ Cố Lưu không còn bị lưu lạc, trở thành món đồ chơi trong trò cược.

Thập Ngũ, người lớn lên cùng Cố Lưu, cũng không phải chịu cái c.h.ế. t thảm thương dưới vó ngựa vì miếng ngọc này.

Ngày sau, khi Cố Lưu trở lại kinh thành, hắn cũng sẽ không phải chịu sự đe dọa từ thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu.

Thanh kiếm đã trở về tay người đáng cầm nó, và sẽ đ.â. m vào kẻ thù đáng bị diệt trừ.

Gió đêm thổi qua, có chút lạnh.

Ta vòng tay quanh cổ Cố Lưu, nhẹ nhàng tựa vào hắn để sưởi ấm, dưới ánh trăng rực rỡ như mộng, ta ghé sát tai hắn, khẽ khàng nhưng nghiêm túc nói:

"Đáng giá. Những thứ quý giá phải được trân trọng."

Đó là lời của kiếp trước, kẻ bạo quân đẹp đẽ nhưng tàn ác mà ai cũng khiếp sợ từng nói với ta.

12

Kiếp trước, lần thứ hai ta gặp Cố Lưu là trong hoàng cung.

Nơi ấy cách ngàn dặm, hoàng cung cao lớn, xa hoa không tưởng.

Ta khoác lên người loại lụa là gấm vóc mà đời này chưa từng được mặc, búi tóc cầu kỳ phức tạp, trên đầu cài trâm ngọc và các món trang sức làm từ vàng bạc, vải vóc quá mềm mại khiến ta có phần không quen, hơi cứng người thu mình giữa đám đông.

Trời xuân ấm áp, nhóm phi tần mới nhập cung hẹn nhau đi thưởng hoa, cung nữ thân cận của ta đã nhận lời thay ta, bảo ta nên hòa nhập với họ, thiết lập mối quan hệ.

Bị ép đi cùng họ dạo quanh ngự hoa viên, ta nhìn họ làm thơ trước những đóa hoa hay gốc cỏ, than thở nỗi buồn sầu cảm.

Ta chẳng nói được lời nào, thấy mình lạc lõng, nên theo bản năng đứng nép ở rìa đám đông.

Hồng Trần Vô Định

Bỗng thái giám xướng lên,

"Hoàng thượng giá lâm!"

Mọi người lập tức im lặng, quỳ gối bên đường để nhường đường cho hoàng thượng, trong gió xuân thoảng hơi lạnh căng thẳng, có vị phi tần nhát gan thậm chí run lên.

Không trách họ sợ hãi, ngay cả ta, kẻ lớn lên ở ngôi làng hẻo lánh, cũng từng nghe về sự tàn bạo của tân đế.

Khi đó ta không biết thiếu niên áo trắng từng cho ta bánh bao là ai, tất nhiên không biết hắn là bạo quân khét tiếng cách ngàn dặm.

Ta chỉ nghe rằng bạo quân từng là thái tử bị phế, bị đày ra biên cương, sau đó g.i.ế. c cha g.i.ế. c đệ đệ mà đoạt ngai vàng.

Nghe rằng bạo quân có khuôn mặt xanh xao, răng nanh sắc như quỷ dữ, có thể dọa trẻ con không dám khóc đêm, tính khí thất thường, thích g.i.ế. c chóc, cả triều đình, hoàng cung ai ai cũng lo sợ.

Nghe rằng cách đây hai ngày, bạo quân vừa g.i.ế. c một phi tần vì nàng muốn tranh sủng, đã đứng chờ hắn trên đường về, mặc y phục đỏ rực và múa một điệu.

Bạo quân thấy chướng mắt, rút kiếm đ.â. m nàng ngay tại chỗ.

Rồi hắn dùng m.á. u của mỹ nhân ấy để tưới đám hoa hải đường bên cạnh, nói rằng như vậy trông thuận mắt hơn.

Trong cung ai nấy đều lo sợ, không dám nghĩ ngợi gì thêm.

Bạo quân có vẻ cũng không ham mê sắc dục, các phi tần trong cung đa phần là mỹ nhân do các quan dâng lên để lấy lòng, hoặc là tiểu thư các gia tộc được Bộ Hộ tuyển chọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!