Chương 4: (Vô Đề)

Khi nhìn thấy ta, lão bà ấy mắt sáng lên như đèn lồng, nhìn đứa trẻ vừa bẩn vừa hôi như ta mà thốt lên:

"Thật là một mỹ nhân bẩm sinh!"

Khi bà ta định tiến tới bắt ta, Thập Ngũ rút đao c.h.é. m đứt nửa móng tay dài của bà ta, rồi ném cho bà một thỏi vàng:

Chuộc người.

Lưỡi d.a. o chỉ cần lệch một chút, bàn tay của bà ta cũng đứt luôn.

Tú bà không dám nhìn ta nữa, nghe nói có người muốn chuộc mẹ ta cũng không dám hỏi nhiều. Người trong kỹ viện giỏi quan sát sắc mặt, biết loại người nào tuyệt đối không thể chọc vào.

Thái tử che giấu thân phận để đến vùng gặp nạn khảo sát tình hình, chỉ là tình cờ đi qua đây, xe ngựa tùy tùng đều do quan địa phương cung cấp, không giống như gã phu xe được thuê tạm thời, các hộ vệ của thái tử đều là người kiệt xuất.

Thập Ngũ khuôn mặt tròn trịa, mắt to tròn, khi cười lộ ra răng nanh rất đáng yêu, khiến người khác cảm thấy thân thiết. Nhưng khi cần thì hắn cũng không nương tay, đó là phong thái được tôi luyện qua bao năm tháng bên cạnh thái tử.

Chúng ta cùng nhau xông vào phòng tra tấn.

Khi thấy người đẹp sa cơ bị trói chặt, Thập Ngũ vô cùng kinh ngạc, không ngờ người mẹ của đứa trẻ ăn mày bẩn thỉu này lại là một đại mỹ nhân, rồi hắn quay lại nhìn kỹ mặt mũi bẩn thỉu của ta, lộ ra vẻ ngỡ ngàng.

Khi rời đi, hắn đưa ta một con d.a. o găm, xoa đầu ta:

"Tiểu nha đầu, cầm mà phòng thân."

Một người bạn đứng bên cạnh hắn trợn to mắt:

"Đó là… đó là chiếc d.a. o ngắn yêu thích của công tử, ngươi lấy đi hết mấy viên đá quý, không sợ công tử đuổi theo đánh sao?"

Miệng nói thế, nhưng hắn vẫn đứng yên, không hề ngăn cản.

Thập Ngũ cười đáp:

"Dĩ nhiên sợ chứ, nên ta phải chạy đây."

Nói rồi hắn thật sự chạy, người kia cũng đuổi theo, cả hai biến mất trong đám đông.

Ta đứng yên, quan sát con d.a. o đơn giản trên tay. Trước đây trên nó hẳn có nhiều viên bảo thạch quý giá, nay đã bị gỡ sạch, chỉ còn lại chuôi d.a. o đen nhánh và lưỡi d.a. o trắng bạc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Một con d.a. o găm lộng lẫy đắt tiền, vào tay đứa trẻ ăn mày như ta thì gọi là ngọc quý mang tội; còn một con d.a. o găm trông đơn giản nhưng sắc bén, vào tay ta mới thật sự là vũ khí phòng thân.

Ta khi ấy còn quá ngây thơ, lo lắng cho vị đại ca tươi cười đó rất lâu, sợ rằng hắn sẽ bị trách phạt.

Sau này ta mới hiểu ra, nếu không phải thái tử ngầm đồng ý, ai có thể tùy ý lấy đồ của hắn cho người khác chứ?

Cái bánh bao hắn tự tay đưa ta, thực ra ta vẫn chưa nỡ ăn, cất bên ngực, đến đỏ ửng cả một vùng da. Trên đường trở về mẹ muốn ăn, ta bẻ cái bánh đã nguội ấy ra, mới phát hiện bên trong có vài mảnh vàng vụn.

Những mảnh vàng mới tinh, sáng lấp lánh.

Thân phận cao quý, nhưng vẫn xót thương bách tính.

Một Cố Lưu tốt như thế, ta chỉ gặp một lần, như cơn mưa ngang qua trong đời, để lại dấu vết lấp lánh như ánh mặt trời.

Có lẽ ta là kẻ vô tâm, đến khuôn mặt ân nhân cũng chẳng nhớ rõ, nhưng sau này gương mặt thiếu niên cưỡi ngựa trắng kia dần mờ trong ký ức ta. Ta vẫn luôn nhớ đôi tay dài, trắng như ngọc ấy, trao cho ta một cái bánh bao.

Một cái bánh bao to và thơm lừng, bên trong giấu mấy mảnh vàng vụn.

8

Đây là những chuyện đã xảy ra trước khi ta trọng sinh, và đời này Cố Lưu cũng đã trải qua, vì vậy ta nói rằng ta cứu hắn là để trả ơn trước kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!