Chương 39: Ngoại Truyện 2 (Hoàn)

Cố Lưu không rõ mình có thực sự sống đến trăm tuổi không. Trí nhớ của hắn đã giảm sút, các đồng liêu cùng thời đều lần lượt rời xa, cung cấm cũng thay đổi vô số lần, những gương mặt quanh hắn đều là những người trẻ không quen biết.

Thị vệ bên cạnh là một người xa lạ.

Cố Lưu phải nhìn rất lâu mới nhớ ra đó có thể là đồ đệ của Thập Ngũ, từng là đứa nhỏ đứng chật cửa để nhìn lén khi xưa.

Nhưng thị vệ lại nói:

"Chủ nhân, Thập Ngũ đại nhân là sư tổ của thuộc hạ."

Cố Lưu khựng lại.

Thật ra, hắn đã không còn nhớ rõ nhiều chuyện, không nhớ nổi dung mạo của một số người. Chỉ nhớ, vào một năm nào đó, một tháng nào đó, hắn từng mơ một giấc mơ.

Lờ mờ nhớ đến cảnh phố phường, xe ngựa và một đôi mắt đẹp đẽ trong sáng.

Khi Cố Lưu hấp hối, xung quanh là một đám người, đa phần hắn không nhận ra là con cháu của ai. Câu nói cuối cùng của hắn, là một lời tràn đầy tiếc nuối,

"Cho đến nay, trẫm vẫn muốn được mơ thấy nàng."

Người khác không biết nàng là ai, nhẹ nhàng hỏi, Là ai vậy?

Cố Lưu im lặng.

Những người xung quanh đợi rất lâu, đến khi run rẩy đưa tay về phía hắn mới nhận ra, hoàng đế đã lặng lẽ qua đời tự lúc nào.

Trận tuyết mùa đông năm Sùng An nguyên niên ấy, đã vùi lấp quá nhiều buồn vui ly hợp.

Cố Lưu sẽ mãi không bao giờ biết rằng, mùa đông năm ấy, A Đào đã từng bước trên tuyết, viết xuống vài dòng chữ vượt qua kiếp trước và kiếp này:

"Ánh trăng lẽ ra nên treo cao trên tầng mây."

"Ta từng vùng vẫy giữa bùn đất để nhìn thấy ánh trăng. Ánh sáng ấy không sinh ra vì ta, nhưng thực sự đã chiếu lên người ta. Ta dùng nước đục bẩn để nâng niu từng tia sáng lấp lánh của trăng."

"Rồi trăng rơi xuống, ta thấy nó chìm vào bùn lầy, mất đi ánh sáng nhưng vẫn cố gắng bay lên trời cao. Và giữa không trung, bất ngờ vỡ tan."

"Về sau, ta có cơ hội nâng trăng lên, dùng hết cả đời mình, từng bước một, nhẹ nhàng đặt trăng về lại trên trời."

"Giữa bầu trời rộng lớn, có mặt trời, sao trời, ánh hoàng hôn cùng trăng làm bạn."

Hồng Trần Vô Định

"Tạm biệt, trăng của ta."

Dù là kiếp trước hay kiếp này, dường như họ chưa bao giờ nói với nhau rằng mình thích đối phương.

A Đào kiếp trước đã quen viết thư cho Cố Lưu, nói những lời vụn vặt. Giờ đây, bức thư tự lẩm bẩm như lời tự nói ấy, chắc chắn sẽ không thể gửi đi. Nàng bèn viết trên mặt tuyết.

Gió thổi qua, tuyết rơi phủ lên, chữ viết dần tan biến, sẽ chẳng có ai nhìn thấy.

Không biết phải đi đâu, A Đào bèn tới ngôi chùa của lão hòa thượng, dự định cùng lão đi chu du sơn hà. Nhưng khi đến nơi, nàng phát hiện ra lão đã lên đường từ lâu, không biết đã đi về đâu.

Nàng đã nghĩ tới rất nhiều nơi, rồi chợt muốn trở về nhà

- ngôi nhà nằm trên núi ở Lạc thành xa xôi.

Nhiều năm về trước, nàng đã rời khỏi ngọn núi heo hút ấy, trải qua hai kiếp phong ba bão táp, đi qua nhiều nơi, thấy được cả núi non biển cả, chứng kiến chốn xa hoa cùng phồn hoa tột đỉnh.

Nhưng lúc gần đất xa trời, nàng lại chỉ muốn quay về góc nhỏ đó

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!