Ngoại truyện 2
Nhiều năm sau, các đại thần nước Tề vào cung bàn chuyện quốc sự, thường xuyên thấy Hoàng thượng của mình thỉnh thoảng vô thức quét mắt về một góc nào đó, rồi ngẩn ngơ trong giây lát, thần sắc mơ hồ như lạc vào suy tư sâu xa.
Mỗi lần nhìn lại, nơi đó đều trống không.
Ngay cả chính hắn cũng không rõ mình đang mong đợi điều gì. Dường như có một điều gì đó rất quan trọng trong trí nhớ đã bị quên lãng, để lại cảm giác thiếu hụt trong tâm hồn, như thể cuộc đời không trọn vẹn.
Cố Lưu kéo tay áo lên, nhìn xuống cánh tay trái của mình. Trên đó, có khắc một chữ Đào, vết sẹo mờ mờ, như một ký ức xa xăm.
Năm xưa khi người ta tìm thấy hắn trong trời tuyết, khắp thân thể hắn đầy máu, tay phải cầm chặt một con d.a. o găm. Hắn không nhớ điều gì đã xảy ra, nhưng có thể chắc chắn rằng đó là dấu tích tự tay khắc lên, từng nét từng nét, trong khoảnh khắc giằng co nào đó.
Đào?
Hắn không nhớ có ai bên cạnh mình mang tên này.
Một lần, như vô tình, hắn nhắc đến tên ấy. Những người xung quanh đều không biết đó là ai, chỉ nói rằng trước kia hắn từng tiếp xúc nhiều với một cô nương tên là Liễu Thiêm. Liễu Thiêm là ai?
Hắn cảm thấy những ký ức thiếu sót của mình có liên quan đến cô nương ấy, nhưng lại không hiểu tại sao. Có lẽ bản năng con người là muốn trốn tránh những điều đau khổ, mà nhiều năm qua, hắn vẫn lờ đi không muốn tra cứu, mơ hồ sống hết ngày này sang ngày khác.
Cho đến một ngày, các đại thần lại bắt đầu dâng tấu, khuyên nhủ hắn lập phi nạp hậu.
Cố Lưu ngồi trên long ỷ cao cao, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, sự yên lặng kéo dài khiến quần thần căng thẳng, bồn chồn không yên.
Cuối cùng, vị đế vương trên ngai vàng chậm rãi nói một câu:
"Vậy thì, hãy liệt kê danh sách các tiểu thư mà các khanh cho là thích hợp."
Đại thần Bộ Hộ mừng rỡ quỳ xuống nhận lệnh.
Vài ngày sau, bọn họ tràn đầy hy vọng dâng lên danh sách, Cố Lưu liếc qua một cái, ánh mắt chậm rãi mà đều đặn, từng cái tên trên danh sách lần lượt được ban hôn.
Tất cả đều là những gia tộc xứng đôi, nhân duyên tốt đẹp, nhưng có vài đại thần sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Có lẽ những ngày qua họ đã qua lại với nhau, âm thầm gửi gắm các vị thiên kim khuê tú của gia tộc mình vào danh sách, mong muốn gửi vào cung để đại triển hoài bão.
Những quân cờ dày công bồi dưỡng giờ đều đã được ban hôn, thế là ý định thúc giục Hoàng đế nạp phi phải tạm gác lại. Một cử chỉ ngẫu nhiên, nhưng đã giải quyết vấn đề một cách triệt để.
Cố Lưu nhìn xuống quần thần, cười nhạt:
"Chuyện không thuộc bổn phận của các ngươi, đừng nhúng tay vào quá sâu."
Đêm đó, Cố Lưu lấy ra con d.a. o găm, ngắm nghía hồi lâu, chợt nhận ra rằng có lẽ suốt đời này hắn sẽ không bao giờ có ý định nạp phi lập hậu.
Chỉ cần nghĩ đến tam cung lục viện là lòng đã thấy phiền muộn.
Hắn nhớ rõ d.a. o găm này là một trong những món quà sinh nhật mẫu hậu gửi đến năm xưa, vốn dĩ trên đó gắn những viên bảo thạch sáng nhất thế gian, lấp lánh ngũ sắc. Nhưng không biết từ khi nào, con d.a. o đã trở nên trơ trụi, chỉ còn lại lưỡi d.a. o đen huyền sắc bén, mang vẻ uy nghiêm mà lạnh lùng.
Đêm đó, Cố Lưu mơ thấy một giấc mơ.
Hồng Trần Vô Định
Trong mơ, hắn thấy mình đi về phía nam cứu trợ nạn dân, vội vã chạy qua một con phố đông đúc, cỗ xe ngựa lao đi như bay và vô tình va phải một tiểu cô nương ăn mày.
Người phu xe là kẻ được thuê tạm thời, vì được phép lái xe của Thái tử mà tỏ ra cao ngạo, thốt lên những lời lăng mạ và định quất roi vào tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ăn mày co ro lại, trông đáng thương vô cùng.
Cố Lưu đã nhìn thấy quá nhiều cảnh đời chà đạp kẻ yếu để thỏa mãn hư danh. Những người quyền thế thật sự, khi không đụng chạm đến lợi ích, đa phần sẽ tỏ ra nhân từ và khoan dung.
Từ nhỏ được dạy dỗ thanh cao, khiến Cố Lưu lên tiếng ngăn cản phu xe và bước xuống xe, tiện tay cho tiểu cô nương ăn mày chút đồ ăn và tiền bạc. Chuyện vốn dĩ nên kết thúc tại đây, khi vị Thái tử tôn quý chẳng có lý do gì để tiếp tục liên hệ với một tiểu cô nương ăn mày trên phố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!