Chương 33: (Vô Đề)

Khi nàng bị vây quanh, hỏi han chăm sóc, ta lặng lẽ bước đi, thuộc hạ của ta để lại cho nàng một bọc tiền bạc. Liễu Tích Dung bừng tỉnh, không hiểu tại sao một người xa lạ lại giúp nàng. Nàng loạng choạng chạy theo ta, lắp bắp:

"Đợi một chút! Đợi chút, đợi chút!"

Ta chẳng hề bận tâm, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Trong hoàng cung, Cố Lưu đang thử bộ long bào vừa được thêu xong, khắp cung đều bận rộn chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ, người qua lại tấp nập. Ta vượt qua dòng người ấy, chưa đến gần đã thấy Cố Lưu nhìn thấy ta từ xa.

Vị công tử tao nhã tuyệt trần nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cong lên.

Hắn cười hỏi ta thấy bộ y phục trên người hắn thế nào. Long bào chuẩn bị cho đại lễ cầu kỳ, lộng lẫy, trên áo thêu một con rồng năm móng oai phong, chỉ tiếc rằng con rồng ấy thiếu đôi mắt, như ngọc đẹp bị một vết tì, khiến người ta tiếc nuối.

Hiếm khi Cố Lưu lại đòi hỏi ta điều gì, hắn muốn ta thêu cho bộ long bào này một đôi mắt.

Ta đã suýt quên mất, ta thêu thùa cũng chẳng thua kém gì các thợ thêu trong cung. Đôi bàn tay này của ta, dù là cầm châm cứu hay kim thêu đều khéo léo vô cùng.

Tất nhiên là ta đồng ý.

Ta khẽ gật đầu, ngay tối đó đã lấy kim chỉ ra chuẩn bị thêu. Chỉ là một đôi mắt, nhưng cũng rất tốn thời gian. Cố Lưu dọn bàn ngồi cạnh ta xử lý công vụ, lặng lẽ canh bên ta.

Ánh nến bập bùng, không gian yên tĩnh ấm áp.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, đau đến dữ dội. Chiếc kim đ.â. m vào đầu ngón tay, ta chưa kịp phản ứng thì đã ngất lịm đi.

Đây không phải là lần đầu ta ngất đi vì đau đớn.

Bệnh tim của ta ngày càng phát tác nhiều hơn, mỗi lần đau là một lần tê tái đến ngất xỉu. Mấy lần trước không ai phát hiện ra, nhưng lần này ta lại ngã ngay trước mắt Cố Lưu.

Khi tỉnh lại, ta thấy đôi mắt Cố Lưu đỏ quạch vì thức suốt bên giường. Hắn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, cố gắng vô ích mà sưởi ấm bàn tay lạnh ngắt của ta.

Thấy ta tỉnh, hắn lập tức ôm chặt ta, giọng nói như nghẹn ngào, trầm đục:

"A Đào, từ lâu ta đã biết nàng có rất nhiều chuyện giấu ta. Nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi; nàng không muốn ai biết, ta cũng sẽ không tra xét. Ta chỉ đợi đến một ngày nào đó nàng sẽ tự nói ra."

"Các chuyện khác, nàng cả đời giấu ta cũng không sao, nhưng nàng bị bệnh, chuyện này ta không thể xem như không thấy."

"Những ngày qua, mọi việc nàng làm, lời nàng nói đều giống như đang sắp đặt hậu sự. Điều đó làm sao ta có thể không lo sợ?"

Ta đã dặn người dưới giữ kín bệnh tình của mình, nhưng Cố Lưu vẫn ngờ ngợ nên cố ý muốn ta ở lại cung để quan sát kỹ lưỡng. Nào ngờ đêm đó ta lại ngất xỉu ngay trước mặt hắn.

Ánh mắt hắn đong đầy sự bất an, xen lẫn lo lắng khiến ta có phần chột dạ. Cố Lưu hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng giờ đây trông hắn như mất đi vẻ tự tin thường ngày.

Ta bình thản, không đổi sắc mặt mà an ủi hắn:

"Gần đây ta quả thật bị bệnh tim hành, nhưng không cần lo lắng. Ta là thầy thuốc giỏi nhất cho chính mình, biết cách chữa lành và dưỡng bệnh từ từ."

Cố Lưu cúi đầu nhìn tay ta trong tay hắn, không rõ là hắn tin hay không.

Từ đó, hắn luôn bên cạnh, đích thân chăm sóc từng bữa cơm, tách trà cho ta. Ta có chút bất đắc dĩ, sau khi hoàn thành việc thêu mắt rồng cho hắn, lại tham gia hôn lễ của Liễu Hi Yên.

Khi tin tức về cái c.h.ế. t của Cố Cẩm lan truyền, nàng khóc lóc thảm thiết, nói muốn xuất gia đi tu. Mẹ nàng dứt khoát buộc nàng phải cưới tên thị vệ bên cạnh làm phu quân, sau lễ cưới liền đưa hai người về nhánh xa ở Giang Nam, cho nàng thời gian tỉnh táo.

Lúc này, Liễu Hi Yên đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn đau đớn như trước. Trong bộ đồ đỏ rực, nàng tươi vui, rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy ta, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Khi không có ai, nàng rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi:

"Liễu Thiêm, ngươi thật sự không có trái tim sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!