Lúc bà tỉnh táo, bà sẽ không đánh ta, chỉ là thái độ lạnh nhạt, thậm chí đôi khi tâm trạng tốt còn chịu cười với ta, kể chuyện cho ta nghe.
Những lúc như vậy, dù bà có lạnh lùng mấy ta cũng không nỡ rời đi, chỉ muốn ở bên mẹ. Trẻ con luôn có sự quyến luyến tự nhiên với mẹ mình.
Thím bảo ta đi tìm mẹ để xin một cái tên, ta không dám, sau đó thím tự nói với mẹ một câu, bà không phản ứng gì.
Cho đến khi ta năm tuổi, kéo ghế lên bếp nấu cháo rau dại, bị ngã một cú, làm vỡ một cái bát sành.
Mẹ ta nhìn vết thương rỉ m.á. u trên cánh tay ta, chỉ cúi xuống nhặt mảnh vỡ.
Sau đó bà nói:
Hồng Trần Vô Định
"Nếu muốn có tên đến vậy, từ nay gọi là A Đào đi."
Đồ gốm chẳng đáng giá, mấy đồng một cái.
Vỡ rồi cũng chẳng phải tiếc thương.
6
Năm ta mười tuổi, thím qua đời, từ đó không còn ai biết rằng trong khe núi ấy vẫn còn một đôi mẹ con sinh sống.
Ta, đứa trẻ còn nhỏ, bắt đầu thay thế vai trò của thím, đi bộ hàng chục dặm tới thị trấn, bán đồ thêu của mẹ, rồi mua ít lương thực rẻ nhất mang về, thường là xuất phát từ sáng sớm, đến khi về nhà trời đã tối đen.
Cứ đi đi về về như vậy suốt ba năm, xuân qua hè đến, thu hoạch đông cất, mẹ ngày càng tốt với ta hơn, thậm chí có khi còn dịu dàng buộc tóc cho ta, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của ta.
Một ngày nọ khi ta về nhà, lại phát hiện mẹ đã biến mất.
Ta hoảng hốt.
Ta tìm khắp nơi xung quanh, nhưng vẫn không thấy bà. Lúc ấy, ta mười ba tuổi, đã chững chạc hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Dựa vào chút manh mối, ta phát hiện có dấu vết của người thợ săn bên cạnh đã ghé qua.
Nói là bên cạnh, thực ra cách đó cũng rất xa, nửa năm trước có một thợ săn định cư tại đó, ta ít khi gặp mặt hắn.
Ta dùng số tiền dành dụm bấy lâu, mua một vò rượu ngon, đến xin đổi lấy một con thỏ rừng, mang rượu tặng hắn xem như cảm ơn. Hắn vui vẻ nhận, không hề nhắc rằng vò rượu quý giá hơn con thỏ rất nhiều.
Khi đã say, hắn tiết lộ cho ta biết tung tích của mẹ ta.
Hóa ra hắn vô tình nhìn thấy gương mặt thực sự của mẹ ta dưới mái tóc rối, bị nhan sắc tuyệt trần của bà làm kinh ngạc, muốn ép buộc bà, mẹ ta đã đập vỡ đầu hắn, vì tức giận, hắn trói bà lại và đem bán.
Bán cho một lái buôn, có lẽ bây giờ bà đã đến một nơi rất xa.
Mẹ ta nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, bán được giá cũng khá cao, thợ săn mãn nguyện khoe khoang.
Ta mặt không cảm xúc, cầm chiếc rìu trong nhà hắn, tự tay c.h.é. m c.h.ế. t hắn từng nhát một, sau đó kéo xác đến khu rừng xa, nơi có sói, rồi xóa hết dấu vết ta từng đến.
Lần đầu tiên g.i.ế. c người, tay ta run rẩy cả đêm.
Ngày hôm sau, người trong làng vào núi hái thuốc phát hiện xác gã đàn ông bị sói ăn mất, họ nhắc nhở mọi người cẩn thận với dã thú.
Ta bán hết những thứ trong nhà có thể đổi lấy tiền, gom góp đủ để chuẩn bị chút lộ phí, xa xỉ mua vài chiếc bánh, lên đường tìm mẹ.
Khi đó vừa gặp phải hạn hán, nhiều nơi xảy ra nạn đói, người ta đói đến mức phải ăn thịt lẫn nhau, ta đi qua một vùng bị nạn, bị cướp hết tiền bạc và mấy chiếc bánh. Ta chỉ đưa tay chùi lớp bụi trên mặt, không dám đuổi theo giành lại.
Mẹ ta rất đẹp, có thể coi là tuyệt sắc.
Ta còn có phần hơn thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!