Hắn là cơn ác mộng của mọi người, là vầng trăng sáng của riêng ta.
Thế gian dạy ta phải trừ ác, nhưng cũng dạy ta phải biết ơn người đã cứu giúp mình.
Mọi người đều căm thù Cố Lưu của hiện tại, kể cả chính hắn cũng không màng đến bản thân mình. Chỉ có ta là phân vân giữa tiến và lùi.
Ta mê mê tỉnh tỉnh cho đến ngày đại lễ, không tố cáo Vệ Khinh Vũ và gia tộc nàng, để mặc bọn họ truyền tin dưới mắt ta, rồi đột nhiên bạo loạn xảy ra.
Hồng Trần Vô Định
Cuộc bạo loạn lần này không chỉ có gia tộc Vệ Khinh Vũ, mà nhiều thế lực cũng hợp sức lại, quy mô lớn hơn bao giờ hết.
Vệ Khinh Vũ đứng gần, một kiếm lao thẳng tới Cố Lưu, ta đột nhiên lao ra chắn trước mặt nàng, chặn lại lưỡi kiếm sắc bén ấy.
Thanh kiếm đ.â. m sâu vào da thịt, nỗi đau khiến ta run rẩy, giọng nói nghẹn ngào:
"Không thẹn với lòng… thật là khó."
Không cản họ lật đổ bạo quân, nhưng hy sinh thân mình để cứu Cố Lưu, đó là lựa chọn duy nhất mà ta có thể đưa ra. Không thẹn với trăm họ bách tính, cũng không thẹn với vầng trăng vỡ nát của ta.
Cố Lưu cứng đờ người, đầu ngón tay run rẩy đỡ lấy ta khi ta ngã xuống.
Vệ Khinh Vũ nhìn vết m.á. u trên tay, mắt nàng mở to, hoảng loạn đẩy những kẻ mưu phản xung quanh ra, hét lên trong tuyệt vọng:
"Liễu Thiêm, muội thật ngốc, thật là ngốc… Muội lao ra làm gì chứ…"
Ta đau đớn, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy xung quanh ồn ào, trong sự mơ hồ, dường như có tiếng đánh nhau liên tiếp vang lên. Ta mất m.á. u quá nhiều, dần rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh dậy, ta đã ở một nơi xa lạ.
Vết thương trên vai không phải chí mạng, đã được băng bó kỹ càng. Ta ngồi dậy, nhìn thấy Cố Lưu nằm không rõ sống c.h.ế. t bên cạnh.
Hắn đã mang ta thoát khỏi vòng vây, trốn đến nơi này, nhưng phía sau vẫn có vô số người truy đuổi.
Tuyết rơi dày đặc, Cố Lưu có lẽ đã đặt ta vào một hang động để tránh tuyết, rồi cũng ngã quỵ. Hơi thở hắn mong manh, thân mình bị tuyết phủ lấp một nửa, toàn thân đầy vết thương, m.á. u đông cứng khắp nơi.
Hắn lạnh lẽo như một người đã chết.
Đôi tay ta đỏ bừng vì lạnh, cố gắng đào hắn ra khỏi tuyết, ôm lấy hắn để sưởi ấm, nhưng hắn vẫn lạnh ngắt như xác chết.
Ta rất muốn khóc, nhưng mắt khô cạn, chỉ đành vô lực che mặt, cúi đầu, lẩm bẩm với kẻ vẫn đang mê man:
"Cố Lưu, chàng đừng chết, được không?"
Không có tiếng trả lời.
Ta gom hết củi khô xung quanh, kết thành một chiếc bè gỗ đơn sơ, đặt hắn lên đó. Kéo theo chiếc bè, mặc cho đau đớn nơi vết thương và cái lạnh cắt da, ta từng bước khó khăn lê bước giữa trời tuyết, cố gắng đưa hắn tới nơi có bóng người.
Thật là một trận tuyết lớn, tuyết rơi ngập trời, thế giới lặng yên chỉ còn âm thanh của gió và tuyết.
Ta không biết mình đã kéo đi bao lâu, vấp ngã vô số lần, vết thương nứt toác, m.á. u chảy đầm đìa. Ta cũng trở thành một kẻ đầy máu, yếu ớt nhưng ngoan cường tiếp tục bước tới.
Rồi ta lại vấp ngã, cả người và chiếc bè rơi xuống một hố tuyết lớn. Cố Lưu ngã đè lên ta, tay hắn khẽ động đậy, cố gắng tỉnh lại. Trong giây phút ta mừng rỡ, hắn cứng ngắc đưa tay chạm vào mái tóc rối bù của ta, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta.
Hắn nhìn ta thật sâu, thấp giọng gọi tên: A Đào…
Ta đợi rất lâu, nhưng chẳng có lời nào tiếp theo, Cố Lưu một tay chặt vào gáy ta khiến ta ngất đi.
Mãi sau này, ta mới hiểu ra rằng đó là lần cuối cùng trong kiếp trước ta gặp lại Cố Lưu. Sinh ly tử biệt, chẳng chút chuẩn bị, bất ngờ đến vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!