Chương 25: (Vô Đề)

Hai kiếp đời đã đủ để ta nhìn thấu bản chất con người, Liễu Thanh Thạch là kẻ giả dối ích kỷ, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Ông ta thực ra chẳng yêu ai, chỉ yêu bản thân mình.

Kiếp trước, ông ta dùng hết tâm cơ sắp đặt ta vào cung thay Liễu Hi Yên, chẳng phải vì thương nàng, mà vì nàng là nữ nhi đích tôn, là quân cờ tốt hơn.

Kể xong, ta nhìn nữ nhân đã sững sờ trước mặt, cười dịu dàng:

"Mưa tạnh rồi, Liễu phu nhân có thể đưa tiện nữ một đoạn đường về phủ chăng?"

Nghe thấy cách ta xưng hô, bà không phản bác, có vẻ như đã tin những gì ta nói.

Khi lên núi, ta cưỡi ngựa, trước khi rời đi, ta giao ngựa lại cho lão hòa thượng:

"Sau này tiện nữ sẽ không quay lại nữa, con ngựa này theo người cũng tốt."

Lão hòa thượng là trụ trì kiếp trước, tuổi già không ràng buộc gì, thích đi đây đi đó. Chú ngựa nhỏ theo lão, không bị giam cầm trong chuồng, thật là tốt.

Lão không nói lời từ biệt, như mọi lần ta ra đi đều nhẹ nhàng, vẫy tay xua ta đi nhanh, cuối cùng cũng không còn ai làm phiền việc câu cá của lão nữa. Nhưng lần này, khi ta vừa bước đi vài bước, lão lại gọi ta dừng lại.

Lão trụ trì đã nhắc lại những lời cảnh báo lần đầu tiên ông nói với ta khi gặp mặt. Khi ấy, ta không quen đường chùa, đi lạc tới bờ suối ở phía sau núi, lão trụ trì nhìn ta nhiều lần rồi nói:

"Tiểu cô nương, nghịch thiên cải mệnh là phải gánh chịu nhân quả thay kẻ khác."

Quả thật, lão hòa thượng ngày ngày câu cá mà danh tiếng vang xa, đức cao vọng trọng, một đôi mắt tinh tường đã nhìn thấu mọi điều.

Hồng Trần Vô Định

Lúc chia tay, ông lại cảnh báo lần nữa, ta vẫn không đáp lời, chỉ nhận từ ông một danh sách các ngôi chùa rải rác khắp bốn bể. Lão hòa thượng bảo rằng, ông sẽ đi khắp nơi hoằng pháp, nếu ta không còn việc gì làm, có thể đến tìm ông, cùng nhau du ngoạn khắp nơi.

Ta đáp: Được thôi.

Rồi xoay người bước lên xe ngựa của phu nhân xuống núi. Cảnh sắc núi non trên đường đi hơi tiêu điều, ta vẫn nhớ lần trước đi qua nơi đây, Cố Lưu từng dẫn ta đi săn, khi đói còn đến chùa ăn chực bữa chay do hòa thượng nấu. Đó cũng chính là ngôi chùa này.

Về tới thành, khi tiến gần tới phủ tể tướng, ta phát hiện cổng phủ đã bị đám đông vây kín không lọt chút ánh sáng, từ xa có thể thấy bóng hai người đang quỳ khóc lóc thảm thiết trước cửa.

Đó là một đôi mẹ con rách rưới, trông vô cùng đáng thương, họ khóc lớn giữa phố, tố cáo bí mật của Liễu tể tướng, lên án hắn cướp của hại người, cưỡng đoạt tiểu thư nhà lành, rồi vứt bỏ hai mẹ con họ trên núi khi người mẹ đang mang thai, để mặc họ sống chết.

Họ kể rằng, hai người phải khốn khổ mười mấy năm mới tìm được kẻ phụ bạc kia, phát hiện hắn đã thành công danh hiển hách, cưới một tiểu thư nhà quyền quý làm vợ.

Hai kẻ diễn trò chuyên nghiệp ấy vừa khóc vừa kể câu chuyện rõ mồn một, nước mắt đẫm lệ, cảm động đến mức bách tính xung quanh phẫn nộ nhổ nước bọt vào tượng sư tử đá trước cổng phủ tể tướng, chắc chắn rằng câu chuyện về lão tể tướng sẽ nhanh chóng lan truyền khắp phố phường.

Chuyện tài tử giai nhân với bài thơ định duyên từng vang danh kinh thành, nay thật đáng nực cười.

Phu nhân lặng lẽ buông rèm xe, đưa ta về phủ rồi cũng trầm ngâm một lúc, để lại một câu:

"Thái tử có ngươi đúng là phúc lớn nhất đời này."

Ngày hôm sau, câu chuyện tình cũ  của Liễu tể tướng lan truyền khắp kinh thành, còn có chuyện phu nhân Liễu tể tướng quyết định bỏ chồng, dẫn nữ nhi về nhà mẹ đẻ. Nghe nói phu nhân đã dứt khoát tuyên bố, từ nay hai người không còn liên quan.

Điều này có nghĩa là, Lý gia và Liễu tể tướng đã đường ai nấy đi.

Ngay sau đó, đòn đánh lớn hơn liên tục ập tới. Ta thả vị thần y kia ra, sau nhiều năm bị hành hạ bởi độc tố, lão đã tiều tụy gầy rộc đi.

Trong mắt người ngoài, thần y đi xa về thăm đệ tử, vào cung, phát hiện ra trong túi hương của hoàng đế có độc tính, dù không nguy hiểm cho hoàng đế, nhưng từ dấu vết đó mà lần ra được rằng năm xưa Tôn Quý phi từng dùng hoàng đế để hạ độc Diệp Hoàng hậu.

Nói không chừng cái c.h.ế. t bất ngờ của Diệp Hoàng hậu cũng là do nàng ta, mà kẻ cung cấp độc chính là Liễu tể tướng.

Hoàng đế nghe vậy, lập tức phun ra một ngụm máu.

Thực ra ta không oan uổng Tôn Quý phi. Kiếp trước Diệp Hoàng hậu có lẽ đã vì độc này mà mất mạng, kiếp này ta đã sớm đưa người đi nên mới tránh khỏi kết cục đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!