Chương 24: (Vô Đề)

Con hổ từng bước áp sát, áp lực cực lớn. Không biết trong cung từ đâu lại xuất hiện dã thú, nhưng vì ta lớn lên trên núi, biết lúc này không thể chạy trốn, chỉ có thể tìm cơ hội sống sót.

Ta nắm chặt con d.a. o sắc bén trong tay áo, vừa tính toán thì một con ngỗng đầy m.á. u được ném đến bên chân. Con hổ lao đến cắn ngỗng, không thèm để ý gì đến ta.

Sau lưng vang lên giọng nói kiêu ngạo:

"Bị dọa ngốc rồi phải không?"

"Hãy nhớ lấy, con nhãi nhà họ Liễu không phải là người ngươi có thể chọc vào. Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau mà ta phát hiện ngươi bắt nạt nàng, thì ta sẽ không nể nang gì nữa. Thú cưng của ta từ nhỏ đã quen ăn thịt người…"

Ta quay lại, đối diện ánh mắt của người trên tường.

Hắn đứng ngây người, sau đó ngã từ trên tường xuống đất, một cú trời giáng.

Hồng Trần Vô Định

Suốt hai kiếp, ta đã thấy không ít kẻ vì nhan sắc của ta mà bị mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cố Cẩm chính là kẻ nực cười nhất trong số đó.

Cả bát thuốc ta sắc suốt đêm đã đổ hết, tay còn bị phỏng đỏ. Hoàng đế biết chuyện, vị An vương được sủng ái đến mức vô pháp vô thiên như Cố Cẩm hiếm hoi bị mất mặt, bị bắt quỳ trước cửa điện phụ hoàng chịu một trận đòn, còn bị lệnh phải chuộc tội, đau đến mức miệng không ngừng kêu rên, rồi đành ở lại làm chân sai vặt cho ta.

Có lẽ từ lúc đó, hắn đã quen việc bị sai khiến, sau này hắn cứ khăng khăng đòi làm trâu làm ngựa cho ta cả đời. Tất nhiên, lần đầu hắn nói điều đó đã bị hoàng đế nghe thấy, lại bị đánh thêm một trận.

Cố Lưu nghe chuyện, cười đến mức vui vẻ vô cùng.

Dung nhan tuấn tú của hắn sáng ngời, dịu dàng bôi thuốc và băng bó vết thương cho ta một cách đẹp đẽ gọn gàng.

Y giả bất tự y, vết thương trên tay phải chỉ có người khác băng bó mới tốt được.

Cố Lưu cúi đầu, hàng mi dài như lông quạ che khuất nửa mắt phượng, tay nắm tay còn lành lặn của ta, dường như tùy ý nói:

"A Đào nhà chúng ta muốn ức h.i.ế. p ai thì cứ ức hiếp, lần sau cũng không cần nhẫn nhịn. Đừng lo, cũng sẽ có người sẵn sàng vì nàng mà đứng ra bảo vệ."

Dù lúc ấy Cố Lưu mới trở lại kinh thành không lâu, nhưng những biến động trong cung đã không còn qua mắt được hắn.

Sau này không biết vì sao, hoàng đế vốn đã quen nhưng đột nhiên lại bắt đầu không ưa tính cách lêu lổng của An vương, tịch thu hết những thú cưng hắn nuôi trong viện, lại còn sai hắn vào quân doanh rèn luyện ba năm.

Cố Lưu còn tự tay huấn luyện vài ám vệ chuyên trách bảo vệ ta.

Vài lần ta xuất cung, gặp phải đám sát thủ, may nhờ có các ám vệ của hắn mà mỗi lần đều bình an trở về.

Ta biết những kẻ sai sát thủ đến là ai, chính là Liễu Thanh Thạch.

Ông ta muốn kéo ta về phe mình không thành, biết rằng những việc mà ông ta làm với gia đình ta khiến chúng ta căm hận ông, có thể mẹ con ta sẽ không chấp nhận ông ta, sợ rằng ta oán hận ông và gây uy h.i.ế. p cho ông ta nên muốn dứt cỏ tận gốc.

Dù ta là nữ nhi ruột của ông, dù sâu thẳm trong lòng ông, có lẽ vẫn còn có chút tình cảm với mẹ ta.

Vài lần ta suýt mất mạng, nhưng lại ngăn Cố Lưu trả thù. Liễu Thanh Thạch đã xây dựng quyền thế nhiều năm, khó mà đẩy ông ta ngã trong chốc lát, còn có Tôn quý phi bảo vệ, nên ta quyết định tích lũy sức mạnh, đợi đến thời cơ sẽ hạ gục ông ta trong một đòn.

Ta giả vờ không biết ai đã phái sát thủ, không đối phó với ông ta mà còn thường xuyên ở trước mặt hoàng đế nói tốt cho Liễu Thanh Thạch, dùng danh nghĩa phủ tể tướng làm việc thiện, tạo dựng hình ảnh tốt cho ông.

Hình ảnh lương tướng của ông ta càng ngày càng thâm nhập lòng người, hoàn mỹ không tì vết.

Ta và Cố Lưu là những kẻ luôn khiến Liễu Thanh Thạch đau đầu. Ông ta không thể hiểu được suy nghĩ của ta nên không dám hành động bừa, trên bề mặt thì yên ổn trong ba bốn năm.

Nhưng hiện giờ, ta không định để yên như thế nữa.

Ta trở về phủ được ban cho, đặt bó hoa sơn chi rừng bên cửa sổ, hương thơm thoang thoảng lan tỏa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!