Chương 23: (Vô Đề)

32

Thời gian bốn năm thoáng chốc đã trôi qua.

Hoàng đế vì suy tư lo lắng quá nhiều, giờ đây đã kiệt sức đến mức dầu cạn đèn tàn, ai cũng nhận ra rằng ông ta không còn sống được bao lâu. Các phe phái bắt đầu ngấm ngầm rục rịch.

Trong những năm qua, Cố Lưu đã đứng vững trong triều. Sau lưng hắn là sự hậu thuẫn của các tướng lĩnh và thế gia có liên hệ với nhà họ Diệp, tạo thế cân bằng với phe Tôn quý phi và An vương. Trong triều, các đại thần bắt đầu âm thầm chọn phe.

Dĩ nhiên, những điều này chẳng có gì liên quan đến ta. Ta nhận chức quan y trong Thái y viện, chuyên chăm sóc bệnh tình của hoàng đế.

Bề ngoài, ta và Cố Lưu không hề có mối liên hệ nào.

Sau khi bắt mạch cho hoàng đế như thường lệ, ta định rời cung thì bị An vương Cố Cẩm chặn lại.

Hắn nói muốn giúp ta xách hộ hòm thuốc, ta từ chối. Hắn lại nói muốn tiễn ta về phủ, ta cũng từ chối.

Hắn giận dữ quát lên:

"Liễu Thiêm, bổn vương đối tốt với ngươi là phúc phần của ngươi, ngươi đừng không biết điều!"

Thái giám và cung nữ đứng sau hắn đều sợ đến mức căng thẳng thần sắc.

Ta bình tĩnh nhìn hắn, một lúc sau mới chậm rãi nói:

"Liễu Hi Yên đến rồi."

Mỗi lần thấy Cố Cẩm tỏ ra ân cần với ta, Liễu Hi Yên đều ầm ĩ một trận, và Cố Cẩm rất sợ điều đó.

Quả nhiên, sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhưng vẫn không chịu rời đi. Liễu Hi Yên phát giận ầm ầm, nhưng hắn không để ý đến nàng, khiến nàng không còn cách nào khác, đành tự mình bực tức bỏ đi, trước khi đi còn lườm ta một cái.

Nàng vừa khuất bóng thì Tôn quý phi đến.

Nhìn thấy nhi tử mà mình gửi gắm kỳ vọng lại bám theo ta, sắc mặt bà liền trở nên khó coi. Bà quát lên rằng ta đang quyến rũ hoàng tử, rồi dọa dẫm sẽ dạy dỗ ta một trận, giơ tay lên định cho ta một bạt tai.

Cố Cẩm vừa rồi còn ngạo mạn giờ lập tức mềm nhũn, nhào đến ôm tay Tôn quý phi, nũng nịu như sắp khóc:

"Mẫu phi, không thể đánh nàng ấy. Người mà dọa nàng bỏ chạy, nhi thần còn biết đi theo ai làm trâu làm ngựa?"

Đúng là kẻ chẳng ra gì, nhưng lại nói năng hùng hồn.

Một câu nói của hắn khiến Tôn quý phi tức đến ngất, bực bội nắm tai nhi tử yêu quý của mình lôi đi.

Cũng là để bà tìm cái cớ rút lui trong yên ổn, vì dù sao bà cũng không dám thực sự động vào ta. Ta là ngự y, là mệnh quan triều đình, lại còn được hoàng đế tin tưởng nhất.

Thoát được Cố Cẩm, ta rốt cuộc cũng có thể rời cung để lo việc chính.

An vương đúng là kẻ phóng túng, khi tiếp xúc mới nhận ra hắn nói nhiều, thích khóc, hay đeo bám, khó mà thoát được, mỗi lần gặp đều khiến ta đau đầu.

Sau khi bọn họ đi khỏi, một cung nữ đến đưa ta một bó hoa sơn chi dại, khẽ nói:

"Công tử bảo tiểu thư thích loài hoa này," rồi lặng lẽ lướt qua rời đi.

Đó là hoa Cố Lưu tự tay hái cho ta trên núi.

Sắp đến mùa thu săn rồi, Cố Lưu không có ở kinh thành, nhận lệnh đến trường săn chuẩn bị trước. Hằng ngày hắn đều gửi đến những món nhỏ tươi mới mà ta thích, cũng ngầm báo bình an. Dẫu sao với cơ hội tốt như thế, chắc chắn sẽ có kẻ mưu đồ ám sát hắn ở bên ngoài.

Cung nữ khi nãy có vẻ là người trong cung của Tôn quý phi… Quả nhiên, chính Cố Lưu đã dẫn người đến để giúp ta thoát khỏi tình huống khó xử.

Còn Liễu Hi Yên là do ta sắp đặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!