Chương 22: (Vô Đề)

Ta thuận theo thời thế mà lưu lại trong cung, thỉnh thoảng lại gia tăng triệu chứng cho hoàng đế, có khi lại pha chế thuốc giúp hắn dịu đi vài hôm, để hắn mơ màng nhớ về Diệp Hoàng hậu đã khuất, thỉnh thoảng ta giả vờ không biết mà nhắc đến chuyện của bà, khiến hoàng đế ngày càng thêm áy náy và hối hận.

Tất cả diễn ra tương tự như kiếp trước, chỉ là bây giờ được ta đẩy nhanh tiến độ.

Khi hoàng đế nhìn vật nhớ người, hối hận khôn nguôi, ta vô tình nhắc đến Cố Lưu.

Ta nói:

"Thần thiếp sinh ra ở Lạc Thành, từng cứu một người sắp c.h.ế. t từ đám ăn mày, hắn rách rưới, què quặt, đầu tóc rối bù, thường bị người ta ấn đầu xuống bắt bò như chó mà xin ăn, là kẻ bị khinh rẻ ở ngoại thành."

"Về sau Lạc Thành động loạn, thần thiếp theo sư phụ rời đi, từ đó không gặp lại hắn, cũng chẳng rõ hắn còn sống hay không."

Ta dường như chỉ buột miệng nói một câu, cũng không nói người đó là ai.

Một thời gian sau, hoàng đế ra ngoài giải sầu, bất ngờ gặp phải thích khách phục kích, hắn chạy trốn một mình đến vùng hoang vu không bóng người, đói đến ngất ngư, và gặp được một kẻ đầu bù tóc rối, dơ bẩn nhếch nhác.

Người ấy tóc tai rối nùi che khuất khuôn mặt, khó nhìn rõ dung nhan, hành động có chút ngờ nghệch.

Tuy ngốc nghếch nhưng lại rất lương thiện, thấy hoàng đế nửa tỉnh nửa mê, hắn liền đưa nửa cái bánh duy nhất của mình cho hoàng đế.

Hoàng đế có lẽ cả đời chưa từng ăn chiếc bánh nào cứng như thế, nhưng hắn ăn rất nhanh, và rất cảm động. Vừa ăn xong định lên tiếng, thì thích khách đuổi đến nơi, trong lúc hỗn loạn, lưỡi kiếm của thích khách đ.â. m tới, người ấy vô tình đỡ thay hoàng đế một kiếm.

Đúng lúc ấy, đội cấm quân bị thất tán cuối cùng cũng tìm đến, hai bên giao chiến, thích khách đều bị g.i.ế. c sạch.

Ta hiện là ngự y mà hoàng đế tín nhiệm nhất, khi bọn họ hồi cung, ta nhận được tin liền vội vàng đến, xử lý xong vết thương cho cả hai, ta ngạc nhiên nhận ra người dơ dáy kia.

Ta nói với hoàng đế rằng, đây chính là kẻ đáng thương mà ta từng cứu ở Lạc Thành, hắn từng bị chấn thương ở đầu, ảnh hưởng đến thần trí, trông có phần ngờ nghệch.

Ta nói, không ngờ có thể gặp lại hắn ở nơi xa xôi thế này, có vẻ hắn đã mất trí nhớ.

Ta tiện tay dùng khăn lau sạch mặt hắn, chải chuốt lại tóc tai bù xù, hoàng đế vô tình nhìn sang một cái, bát thuốc trong tay bộp một tiếng rơi xuống đất.

Cố Lưu đóng vai ngốc rất hợp, tiếng động chói tai dọa hắn sợ, hắn theo phản xạ co người lại như muốn tránh né.

Hắn cũng đẹp lắm.

Đôi mắt ngây thơ vô tội đầy cảnh giác sợ hãi, trông thật đáng thương.

Hôm ấy, hoàng đế mặc bệnh thể suy yếu, lảo đảo bước đến kéo Cố Lưu đứng dậy.

Có những việc, chỉ cần đến đó là đủ.

Hồng Trần Vô Định

Ta là ngự y được tín nhiệm nhất trong cung, y thuật cao nhất, ta nói Cố Lưu ngốc nghếch thì hắn là ngốc nghếch, ta bảo hắn mất trí nhớ thì đó là mất trí nhớ, các ngự y khác dẫu chẩn ra kết quả khác cũng không dám nói.

Bởi lẽ, nếu nói ra chẳng khác nào thừa nhận mình y thuật kém cỏi, đến một triệu chứng rõ ràng mà chỉ có mình mình không chẩn ra được.

Ngốc nghếch, lại mất trí, việc hắn xuất hiện ở vùng ngoại ô cách kinh thành ngàn dặm cũng dễ dàng giải thích. Có lẽ khi loạn lạc xảy ra, ý thức hắn không rõ, mơ màng lưu lạc theo dòng người tị nạn.

Dẫu ngốc nghếch nhưng hắn vẫn lương thiện, dám dâng chiếc bánh duy nhất cho người sắp ngất vì đói.

Dẫu mất trí nhưng hắn vẫn hiếu thảo, vô thức đứng ra chắn kiếm cho phụ hoàng.

Sự lương thiện và hiếu thảo ấy trái ngược hẳn với dáng vẻ tiều tụy tàn tạ của hắn, và câu nói của ta, do chịu đả kích nặng nên ảnh hưởng đến thần trí.

Dù bị giáng xuống làm thứ dân và lưu đày, Cố Lưu thân là huyết mạch hoàng gia, nên được giữ thể diện, vốn không nên có dáng vẻ thế này.

Hoàng đế phái người điều tra quãng thời gian qua của hắn, biết hắn từ lúc rời kinh đã chịu nhiều đày đọa, tất nhiên cũng đoán được là do Tôn quý phi sai người hành hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!