Chương 21: (Vô Đề)

29

Cố Lưu thân phận đặc biệt, lần này lên kinh, đường đi gặp không ít cửa ải, rất có khả năng bị người trong hoàng cung biết hắn đã rời khỏi Lạc Thành.

Giờ đây có tên "thần y" này, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.

Thần y danh tiếng lẫy lừng, có hắn sắp xếp xe ngựa, ứng phó các trạm gác, chúng ta chỉ cần giả trang thành đồ đệ và hầu cận của hắn, chẳng ai sẽ liên tưởng đến thái tử bị phế truất.

Đó là một trong những tác dụng của hắn.

Sau một đêm nghỉ ngơi, chúng ta chuẩn bị xuống núi, bất ngờ gặp đám người của Thái Thú đang hốt hoảng tháo chạy, phía sau là một đội quân truy đuổi.

Xem ra, Lạc Thành đã bị phá, đám phàm phu vô dụng này bỏ mặc bách tính mà chạy trốn, quân địch đuổi sát sau lưng.

Không ai phát hiện chúng ta đang ẩn nấp trong bụi cây. Ta nhìn theo bọn chúng, lấy ra mũi tên nhặt được hôm qua.

Suốt dọc đường, ta nhặt rất nhiều mũi tên lạc rải rác trong rừng, bảo Cố Lưu làm một cái cung đơn giản, bây giờ là lúc cần dùng.

Ta nhắm vào tên Thái Thú bụng phệ dẫn đầu, một mũi tên kết liễu mạng hắn.

Rồi từng mũi, từng mũi, những kẻ được Tôn Quý Phi ngầm sai khiến, từng áp bức Cố Lưu tại Lạc Thành, đều bị ta lần lượt b.ắ. n hạ.

Khung cảnh hỗn loạn, chẳng ai nhận ra hướng đi của mũi tên, chỉ nghĩ rằng đó là truy binh b.ắ. n trúng. Dù có ai nghi ngờ mà nhổ mũi tên ra để xem xét, thì cũng chỉ có thể đổ lỗi lên người khác, bởi những mũi tên này đều là đồ nhặt được.

Cố Lưu nhìn ra ta đang báo thù cho hắn, không xen vào, kiên nhẫn đứng đợi ta g.i.ế. c người. Đến khi có một mũi tên bay sượt qua, hắn kéo nhẹ tay ta, giúp ta tránh được.

Khi những kẻ cần xử lý đã c.h.ế. t hết, hắn rút một mũi tên cắm trên thân cây, cầm lấy chiếc cung đơn sơ, kéo căng dây, chỉ một mũi tên đã b.ắ. n hạ tên thủ lĩnh quân địch.

Phía dưới bỗng trở nên hỗn loạn.

Cố Lưu dịu dàng nói: "Đi thôi."

Chúng ta dẫn theo thần y, lấy cớ bắc tiến chữa bệnh, một đường tiến vào kinh thành, tạm dừng chân tại một căn nhà nhỏ kín đáo trong khu chợ đông đúc.

Tên thần y này giàu có lắm, ta bảo hắn mua luôn mấy căn nhà xung quanh, tránh việc nhiều người xung quanh dò la nghi ngờ.

Tiếp theo, phải tìm cách để Cố Lưu có thể ở lại kinh thành một cách danh chính ngôn thuận.

Ta tiết lộ cho Cố Lưu rằng mẫu thân của hắn vẫn còn sống, đang bị giam giữ ở một trang viện ngoại ô.

Cố Lưu toàn thân cứng đờ, ngẩng lên nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe nhưng không nói lời nào.

Một lúc sau, hắn xoa đầu ta, nhẹ nhàng thở dài, có chút bất lực. Không vội hỏi mẫu thân, hắn chỉ nhìn ta và nói, "A Đào, nàng lại định một mình đi làm chuyện nguy hiểm sao?"

Hắn thật tinh tường.

Lần trước ta lặng lẽ bỏ đi khiến Cố Lưu lo lắng, ta cũng áy náy. Nên lần này, ta quyết định nói rõ với hắn ý định của mình.

Ta muốn để mẫu thân hắn "chết."

Cố Lưu không phản đối.

Thế là ta bắt tay vào kế hoạch. Ta tìm đến trang viện, nơi đó canh phòng rất nghiêm ngặt, không dễ để người ngoài tiếp cận.

Ta ở đó quan sát một thời gian, pha chế các loại thuốc kỳ lạ thả vào dòng suối mà bọn chúng lấy nước. Không lâu sau, bọn gia đinh trong viện bắt đầu trở nên u mê, sinh ra ảo giác. Ta khoác bộ đồ trắng, ban đêm đi qua đi lại vài lần, khiến trong viện đồn rằng có ma.

Dưới tác dụng của thuốc, đám người trong viện tin rằng lời đồn là thật, người hầu trong viện đua nhau tìm cách rời khỏi, người trong viện thiếu người, như ta dự tính, bọn chúng nhờ bà mối tìm thêm người.

Ta hóa trang thành một thiếu nữ bình thường, giả làm cô nhi chạy loạn, được bà mối tìm thấy. Ta bảo rằng mình biết chữ, bà ta thấy có thể bán giá cao, liền bịa thân phận rồi bán ta vào viện cho quản gia lựa chọn. Nha hoàn biết chữ là một lợi thế lớn, ta quả nhiên được chọn, còn được phân đến viện chính, nơi Diệp Hoàng hậu bị phế đang ở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!