3
Ta bước qua ngưỡng cửa mục nát của miếu hoang, tay nắm chặt một cây rìu nặng trĩu.
Ngay khoảnh khắc vào cửa, bọn ăn mày đồng loạt nhìn qua, thấy một nữ tử đơn độc đến, liền cười đùa đầy ác ý.
Ta chẳng thèm để mắt đến họ, đi thẳng đến bên cạnh Cố Lưu, giẫm trúng đuôi một con chuột, mặt không chút cảm xúc, dùng rìu c.h.é. m đứt vài con chuột thành từng mảnh nhỏ.
Mảnh thịt vụn b.ắ. n tung tóe khắp nơi, cảnh tượng đẫm m.á. u đến phát buồn nôn.
Ta lại ngước đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn bọn ăn mày, cả bọn lập tức nín thở, rụt cổ không dám động đậy.
Cho đến khi ta kéo Cố Lưu đi, họ cũng không dám nói lấy một lời.
Ta tiện tay ném một cây trâm vàng vào góc, tranh thủ trước khi đợt mưa tới kéo Cố Lưu về nhà, sắc thuốc cho hắn uống, dùng khăn lau sạch bùn đất trên mặt hắn, để lộ ra gương mặt tinh xảo.
Cố Lưu thực sự rất đẹp, đẹp một cách cao sang và lạnh lùng, tựa như thần tiên trên trời.
Chỉ tiếc rằng, kiếp trước, chẳng ai mang Cố Lưu từ miếu hoang ấy trở về.
Hắn nằm ở góc đó ba ngày, chịu đói chịu rét, sốt cao không ngừng, thương tích chồng chất và vẫn trong cơn mê.
Không ai cứu hắn, hắn giãy giụa giữa lằn ranh sống c.h.ế. t ba ngày, ba ngày dài đằng đẵng, đến nỗi lũ chuột đói bắt đầu gặm nhấm thân thể hắn.
Về sau, nhờ vào ý chí kiên cường, hắn kỳ tích sống sót, nhưng từ đó để lại bệnh tật, khuôn mặt bị gặm đến nỗi m.á. u thịt lẫn lộn, sau khi lành lại để lại đầy những vết sẹo đáng sợ.
Cố Lưu là một bạo quân.
Đúng như danh xưng, rất tàn nhẫn, cực kỳ biến thái.
Khuôn mặt tàn tạ của hắn là điểm mấu chốt không thể chạm đến.
Nếu có triều thần nào lộ ra biểu cảm ghê tởm hay sợ hãi, hắn có thể ngay lập tức rút kiếm c.h.é. m đầu kẻ đó, hoặc thi hành hình phạt khắc nghiệt, hứng thú lên còn ra lệnh lột mặt người ngay trước mặt... tàn bạo khắc nghiệt, thất thường vô độ, triều đình trong ngoài đều sợ hãi.
Bản tính đã tệ hại, cộng thêm vẻ ngoài giống quỷ dữ, trong miệng dân chúng, Cố Lưu trở thành Diêm La ăn thịt người, có thể dọa trẻ con nín khóc ban đêm, ai ai cũng mong bạo quân bị trời phạt.
Nhưng nay, kiếp này, hắn không cần phải giằng co với cái chết, cũng không phải chịu hủy dung nữa.
4
Ngày hôm sau, Cố Lưu vẫn mê man không tỉnh lại. Khi ta ra ngoài mua thuốc, nghe được vài lời đàm tiếu của hàng xóm:
"Ê, có nghe tin gì chưa? Hôm nay huyện lệnh sai người bắt đám ăn mày ngoài thành hết rồi."
Sao lại thế?
"Lão tổ nhà họ Vương bị mất một cây trâm gia truyền, tìm mãi không thấy, hôm qua có một tên ăn mày lén lút mang nó đến tiệm cầm đồ, bị chưởng quỹ nhận ra và báo quan. Có lẽ chính đám ăn mày đó đã lấy trộm, nếu không sao không mang trả lại cho nhà họ Vương để nhận thưởng?"
"Gan cũng to đấy nhỉ, nhà họ Vương mặt mũi lớn lắm, lần này cả đám chắc chẳng thoát được quả báo đâu."
...
Họ bàn tán một hồi rồi chuyển sang chủ đề khác, chẳng ai coi đám ăn mày ra gì.
Ta cầm bọc thuốc, đẩy cửa bước vào, chạm phải ánh mắt sâu thẳm đen láy của đôi mắt đào hoa.
Cố Lưu nhìn ta với ánh mắt đầy cảnh giác.
Ngươi là ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!