Chương 19: (Vô Đề)

Sau đó, ta đứng trước cửa phòng mẹ mình, qua ô cửa sổ nhỏ hẹp nhìn vào bên trong, đứng yên lặng một hồi rồi xoay người rời đi.

Khi ta quay đầu lại, Cố Lưu đã đứng sau lưng, mày khẽ nhíu lại: Ngươi làm sao vậy?

Ta biết hắn chắc hẳn đã thức giấc. Cố Lưu là người luôn cảnh giác từ nhỏ, có ai đến gần mà hắn không nhận ra?

Ta cười đáp:

"Không sao, chỉ là ta không ngủ được."

Ánh mắt của Cố Lưu sâu thẳm như nhìn thấu tất cả. Hắn nhẹ giọng nói:

"Nhưng ngươi trông rất buồn."

Buồn sao?

Ta theo phản xạ lau mặt, không thấy nước mắt, cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt. Ta không hiểu sao Cố Lưu luôn có thể nhìn thấy sự u sầu của ta.

Thấy ta im lặng, hắn không hỏi thêm mà kéo ta đến ngọn núi sau nhà, nói rằng dù sao cũng đã thức, chi bằng lên đó ngắm mặt trời mọc.

Ánh sáng dần dần chuyển thành sắc cam ấm áp nơi chân trời, khi mặt trời ló dạng giữa núi non và mây trắng, vạn vật bừng sáng, lòng người cũng nhẹ nhõm mở rộng.

Hắn đang cố gắng khiến ta bớt buồn.

Và quả thực, lòng ta đã nhẹ nhõm hơn.

Ta nhớ đến những kẻ đã làm tổn thương mình và thầm muốn g.i.ế. c c.h.ế. t họ.

Vì vậy, ta bắt đầu âm thầm lên kế hoạch.

Ta rời khỏi Lạc Thành bằng một con đường vòng qua núi non hiểm trở, đến một thị trấn nhỏ loạn lạc và mua một con lừa già.

Ta cưỡi lừa về hướng Lạc Thành, hóa trang thành một bà lão khốn khó. Tay nghề *dịch dung của ta vô cùng tinh xảo, ngày thường dùng để che giấu dung mạo, lần này dùng để giả dạng thân phận.

(*dịch dung: thay đổi diện mạo, hóa trang)

Lạc Thành dễ vào khó ra, rất nhiều dân lưu lạc tụ tập ở đây. Ta uống thuốc làm khàn giọng, cất giọng khàn đặc, cưỡi con lừa gầy guộc đến nơi đám dân tị nạn tập trung ở ngoài thành, tự xưng là một người tha hương đến tị nạn. Ta dùng số bạc còn lại mua một ngôi nhà nhỏ vô chủ ở làng bên cạnh.

Ta giả làm một bà lão sống tại đó một thời gian. Khi mọi người xung quanh đều biết ta là một kẻ tha hương khốn khổ, ta lân la đến đại doanh ngoài Lạc Thành, gặp được một tiểu quan phụ trách lao dịch.

Ta dọn một bàn tiệc thịnh soạn để tiếp đãi hắn.

Tiểu quan thích được tâng bốc, rồi ta lại lấy ra một bọc vải, bên trong là mấy món trang sức cũ kỹ bằng vàng bạc.

Hồng Trần Vô Định

Ta cố cười nịnh bợ, cầu xin dùng những thứ này để mua một đứa nhỏ làm lao dịch.

Ta bảo mình từng có gia cảnh khá giả, cũng tích lũy được chút của cải. Nhưng những năm qua chiến loạn, chồng, con, con dâu, cháu đều đã chết, chỉ còn lại một mình ta trốn chạy đến Lạc Thành. Ta muốn nhận một đứa làm cháu, vừa để lại chút hương khói cho chồng con, cũng để có người chăm sóc lúc về già.

Nam nhân khỏe mạnh của gia đình bình thường sẽ không chịu chăm sóc một bà lão như ta, chỉ có thể mua một đứa lao dịch thấp hèn.

Tiểu quan kia không phải lần đầu nhận hối lộ, cười tít mắt mà nhận lấy số trang sức, nhanh nhẹn bỏ vào túi.

Cuối cùng, hắn bán Thập Ngũ cho ta, bởi Thập Ngũ còn nhỏ tuổi, khó bảo, dễ gây rắc rối.

Ta dẫn Thập Ngũ rời đi, sau đó dùng số bạc còn lại mua chuộc một người qua đường để người đó tháo bản cáo trạng trên cổng thành xuống và tố cáo tiểu quan kia.

26

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!