Khi hạ cung xuống, ta nhận ra tay mình đầy mồ hôi. Đây là lần b.ắ. n trúng đích nhất của ta.
Con thú bị mù loạng choạng lao loạn, Liễu Tích Dung theo bản năng nhìn về phía ta, rồi cố gắng chạy thoát.
Cố Lưu dung túng cho hành động tự ý của ta.
Dù có người bên cạnh tỏ ý bất mãn, hắn cũng không buồn để mắt đến.
Cảnh tượng bạo lực cuối cùng cũng chấm dứt. Liễu Hi Yên kinh sợ đến phát bệnh, về sau càng trở nên trầm lặng, hiếm khi ra ngoài. Còn Liễu Tích Dung vẫn bị đưa về lãnh cung. Khi rời đi, chúng ta chạm mặt nhau, nàng bất ngờ gọi ta:
"Ngươi không hận ta sao? Sao lại cứu ta? Ta trước giờ chưa từng nghĩ rằng ngươi là một kẻ nhân từ vô độ như vậy," giọng nàng ta đầy gai góc, dù trong hoàn cảnh nào cũng quen thói đối xử cay nghiệt với người khác.
Ta nhìn nàng ta, đứng giữa trời tuyết trong bộ y phục mỏng manh, trên da có cả dấu vết của sương lạnh. Ánh mắt ta bình thản và lạnh nhạt.
"Nếu giờ ngươi tự đập đầu vào cây mà chết, ta cũng sẽ không cứu. Nhưng khi ấy, ta không muốn trở thành kẻ có thể thản nhiên nhìn thú hoang xé xác người mà không cảm thấy gì."
Không có gì để mà hận thù.
Nàng ta đã chịu hình phạt xứng đáng, ta chẳng còn cần để tâm đến nữa. Thật ra, cảm giác oán hận trong ta khá nhạt nhòa, dường như bởi đã gặp quá nhiều khổ nạn từ nhỏ, ta quen tự bảo vệ mình, dần dần gạt bỏ những điều không đẹp đẽ.
Kẻ từng ức h.i.ế. p ta, ta đều nhớ rõ, cũng biết là phải báo thù, nhưng những chuyện ấy chưa bao giờ chiếm trọn cuộc sống của ta, và cần phải đợi thời cơ.
Ta không ngờ rằng, Cố Lưu, lại từng chút từng chút, ghi nhớ tất cả.
Hắn không chỉ thay ta dạy dỗ những kẻ đó, mà còn dạy ta cách nắm bắt lòng người, và cách đối phó với kẻ khác khi cần thiết.
Thời gian dần trôi, đông đi xuân tới, hè qua thu đến, năm tháng âm thầm đổi thay.
Hồng Trần Vô Định
Ta học được nét chữ đẹp, đọc qua các kinh văn, không còn vì thiếu hiểu biết mà bị kẻ khác nhạo báng.
Dù cầm Phượng Ấn trong tay nhưng địa vị của ta không cao, điều đó quả thực đem lại nhiều rắc rối. Cố Lưu không giúp ta giải quyết rắc rối, hắn chỉ cho ta phương hướng, dạy ta cách xử lý khi ta đôi lúc hoang mang.
Hắn từng chút từng chút dạy ta cách đứng vững trong cơn sóng gió của quyền lực, để rồi khi có thể đứng vững ở chốn phức tạp này, ta có thể ung dung đối diện với bất kỳ hoàn cảnh nào.
Ta trưởng thành nhanh chóng, và dần hiểu ra dụng ý của hắn.
Vệ Khinh Vũ từng nói rằng, ở trong cung này, thực ra ta không có khả năng sinh tồn, và Cố Lưu không thể bảo vệ ta cả đời.
Ta chưa từng kỳ vọng ai sẽ bảo vệ mình mãi mãi, nên khi ấy cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Chúng ta khi ấy đều không ngờ rằng, Cố Lưu sẽ dạy ta từng chút, cách bảo vệ chính mình, cách sống sót giữa thế gian.
Mỗi người trong cuộc đời ta, là một người khách qua đường. Có người vướng bận sâu, có người chỉ lướt qua hời hợt.
Chẳng ai có thể làm chỗ dựa suốt đời cho ai.
Người có thể tựa mãi vào, chỉ có thể là chính mình, người không bao giờ bỏ cuộc với bản thân, là người tự mình nắm giữ vận mệnh, có tư duy, năng lực và tín niệm.
Biến thành bạo quân, Cố Lưu không phải là người tốt, hắn tàn nhẫn, sát phạt, tính khí thất thường.
Thế nhưng hắn luôn đối xử với ta rất tốt, bất kể là hắn của quá khứ hay hắn của hiện tại.
Hắn là bạo quân của mọi người, nhưng là thiếu niên trong sáng của riêng ta.
Hắn là ác quỷ của mọi người, nhưng là vị thần của riêng ta.
Hắn dạy ta cách yêu chính mình, cho ta niềm tin, đưa ta trưởng thành. Một Cố Lưu đã vỡ vụn, lại có thể biến ta, kẻ bề ngoài kiên cường nhưng bên trong hoang mang, tự ti và yếu đuối, trở thành một người tự tin và bình thản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!