Ta phát hiện ra ta đã thay đổi, ta thà ngồi ngắm thỏ ăn cỏ suốt cả ngày còn hơn ngồi cạnh mẫu thân.
Khi tất cả phi tần khác trở về thăm nhà, ta vẫn ở lại trong cung tìm cỏ tươi cho thỏ, cho đến một ngày ta trở về, thấy nó nằm đầy m.á. u trên đất, đã cứng đờ rồi.
Chiếc nơ xinh đẹp cũng ngấm đẫm trong máu.
Một số phi tần đã quay lại cung sau khi về thăm nhà, không biết là chó của ai đã cắn c.h.ế. t thỏ của ta rồi tha nó đi xa.
Đêm hôm đó tuyết rơi rất dày, ta nhặt lấy chú thỏ tàn tạ và cứng ngắc, từng bước chậm chạp lảo đảo giẫm trên tuyết, ngã dúi vào lớp tuyết mềm, chú thỏ c.h.ế. t trên tay lăn xuống dốc, nằm lại dưới gốc cây mai sáp.
Hoa nở rộ, hương thơm thoang thoảng khắp nơi.
Nhưng ta vẫn thấy thật đau đớn.
Hốc mắt nóng lên, chóp mũi cay cay, môi ta mím chặt, không cho nước mắt trào ra. Cảm giác nghẹn ngào đã kiềm chế bấy lâu lại cuộn lên dữ dội, cắn chặt trái tim ta.
"Ai đã khiến nàng ấm ức thế này?"
Một giọng nam trầm thấp, dịu dàng vang lên giữa màn tuyết.
Ta ngước lên, thấy bạo quân khoác áo gấm, áo lông chồn, đứng dưới gốc cây mai nhìn ta. Sau lưng hắn là thái giám cầm đèn, hắn đứng dưới chiếc ô, tuyết rơi từng bông lớn trôi qua trước mặt hắn, đan xen với ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn vàng cam.
Ta ngơ ngác lau mặt, chỉ cảm thấy tay lạnh buốt, đầy sương tuyết. Không hề có nước mắt.
Rõ ràng là ta không khóc, sao hắn lại nói rằng ta ấm ức?
Ta nhìn hắn đờ đẫn. Có lẽ lúc này ta nên đứng lên hành lễ với hoàng đế, hoặc lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn, nhưng ta chỉ đứng sững trong tuyết, cuối cùng không nói gì, cũng không làm gì, như thể cả linh hồn bị tan biến giữa màn tuyết trắng xóa.
Cũng may, bạo quân trông chẳng hề bận tâm, bàn tay dài mảnh khảnh, nhưng lại đầy vết thương, nhấc chú thỏ cứng ngắc dưới chân lên, gọi thái giám đi lấy cái xẻng. Thái giám trở lại, thì thầm vài lời bên tai hắn, bạo quân lập tức hiểu chuyện đã xảy ra.
"Chỉ là một con thỏ thôi mà, c.h.ế. t rồi thì chôn xuống là được."
Hắn kéo ta đứng dậy khỏi tuyết, chọn một chỗ tốt dưới gốc cây mai, ngón tay lạnh như băng khẽ chỉ xuống mặt đất, "Chôn ở đây nhé."
Chỉ là một con thỏ thôi sao?
Ta càng muốn khóc, tim thắt lại đau nhói.
Hồng Trần Vô Định
Chỉ là một con thỏ thôi ư?
Không phải, đó không chỉ là một con thỏ, đó còn là nơi ta gửi gắm tâm tư.
Trước kia, ta không cần nơi gửi gắm. Ta và mẫu thân nương tựa trong núi rừng, cuộc sống đơn giản đến mức cực hạn, từ nhỏ đến lớn người duy nhất mà ta tiếp xúc chỉ có mẫu thân.
Trước kia ta rất dễ thỏa mãn, dù mẫu thân thường đánh mắng ta, lúc nào cũng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi bà vui vẻ, thắt cho ta một b.í. m tóc hay kể một câu chuyện vốn rất nhạt nhẽo, ta cũng thấy vui sướng vô cùng, cảm thấy đó là một vinh hạnh to lớn.
Nhưng giờ đây, bà làm những điều tương tự, ta lại chẳng còn thấy niềm vui.
Như một người sống mãi trong đêm đen, một ngày đột nhiên bước vào thế giới bình thường, nhìn thấy ánh sáng, mới biết màn đêm đen tối nhường nào.
Khi ta bị đưa ra khỏi rừng sâu, ném vào kinh thành phồn hoa náo nhiệt, gặp biết bao người và sự việc, chứng kiến cuộc sống khác biệt, nhìn ngó hạnh phúc của những đứa trẻ khác như chuột trong cống ngầm.
Khi ta nuôi một chú thỏ, dựng cho nó một cái ổ sạch sẽ ấm áp, buộc lên đôi tai thiếu khuyết của nó một chiếc nơ…
Ta mới nhận ra đứa bé từng hân hoan chỉ vì được buộc b.í. m tóc kia thật đáng thương.
Ý thức được rằng mình không được yêu thương, cũng chẳng dám yêu ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!