Chương 1: (Vô Đề)

1

Sau khi tái sinh, điều đầu tiên ta làm chính là đi đến ngôi miếu hoang ngoài thành, nơi cất giấu thân x.á. c tàn tạ của Cố Lưu.

Trời vừa dứt cơn mưa, nơi góc miếu hoang tầm tã nước mưa nhỏ giọt, trên nền đất có một người nằm đó, áo quần tả tơi, tóc tai xõa xượi, bẩn thỉu không thể nhận ra hình dung ban đầu.

Khắp người là vết m.á.u, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt quãng gần như kiệt sức.

Không xa đó, một đám ăn mày tụ tập quanh đống lửa, ồn ào đặt cược xem hắn khi nào sẽ tắt thở, dưới đất chỉ có vài mẩu bánh cứng.

Không ai quan tâm hắn sống hay c.h.ế.t, chỉ coi đó như trò cười.

Thật ra, bộ dạng thê thảm của Cố Lưu lúc này chính là do bọn chúng gây nên.

Chỉ mới ngày hôm trước, khi bọn ăn mày đang lê la xin ăn bên đường, có kẻ ác nhân nhục mạ một thiếu nữ trong sạch, bọn chúng bày vẻ căm phẫn và kéo Cố Lưu cùng nhau tiến lên ngăn cản.

Thế nhưng, ngay khi Cố Lưu vừa bước tới, bọn ăn mày đã lập tức chạy tán loạn.

Chỉ còn lại hắn bị bắt giữ, và đánh đến gần c.h.ế.t.

Bọn ăn mày chỉ muốn dụ hắn ra để c.h.ế. t thay và tìm chút vui để cười cợt mà thôi.

Cố Lưu nằm trên đường trong tình trạng m.á. u t.h.ị. t lẫn lộn cả nửa ngày, bọn tuần tra qua lại thấy hắn làm xấu đi cảnh phố phường liền đem hắn quẳng ra ngoài thành.

Hồng Trần Vô Định

Hôm đó trời mưa như trút, ý thức Cố Lưu đã mơ hồ, hắn gắng gượng hít thở từng chút, tự mình bò trở lại ngôi miếu hoang này.

Sau đó, hắn sốt cao vì vết thương nặng, ngất đi đến tận bây giờ.

Hắn nằm lặng lẽ trong góc tối ẩm thấp, thân thể rách nát, vài con chuột đợi hắn tắt thở để gặm nhấm thi thể, đám ăn mày hôi hám lại tụ tập ngó lơ đầy khinh thường.

Ai ngờ rằng, chẳng bao lâu trước đây, hắn từng là kẻ rực rỡ nhất của trời xanh, từng là thiếu niên phong lưu oai dũng trong bộ y phục hoa lệ.

Nếu không phải do ngã từ chốn cao sang xuống, có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng phải đặt chân tới tiểu thành heo hút và nghèo nàn này.

2

Cố Lưu vốn là thái tử tôn quý vô cùng trong hoàng thành.

Phụ hoàng của hắn từng chỉ là một hoàng tử mờ nhạt, nhờ được Diệp hoàng hậu, nữ nhi của đại tướng quân, trợ giúp mà lên ngôi, trở thành vua một nước.

Năm xưa, khi còn trẻ, Diệp hoàng hậu đã tự mình khoác giáp ra trận vì vua, cùng phụ thân lập nên chiến công, d.a. o kiếm không nể tình, khiến thân thể tổn thương, cả đời chỉ sinh được mỗi mình Cố Lưu.

Hoàng đế ghi nhớ ân tình của hoàng hậu, trong hậu cung không nạp thêm phi tần nào, điều này từng được dân gian truyền tụng như một chuyện tình đẹp.

Cố Lưu từ nhỏ đã được lập làm thái tử, là nhi tử duy nhất của hoàng đế, chồi non duy nhất trong cung, tự nhiên nhận được vạn phần sủng ái mà trưởng thành.

Hắn cũng không phụ lòng, văn võ song toàn, mọi mặt đều ưu tú không chỗ nào chê, được cả bách tính và triều thần yêu mến.

Thậm chí ngay cả ta, kẻ ở tận nơi núi làng xa xôi hẻo lánh này, cũng từng nghe qua danh thái tử hoàn mỹ không tỳ vết ở hoàng thành.

Thiếu niên khoác y phục hoa lệ, thanh kiếm sắc như sương, vó ngựa dừng đâu là nơi đó rộn ràng với bao thiếu nữ vẫy tay đỏ rực.

Hoa cài trên gấm, dầu chưng trong lửa rực rỡ.

Một người như vầng nguyệt sáng giữa muôn vì tinh tú.

Cho đến vài tháng trước, hoàng thượng phát hiện nhà họ Diệp có ý đồ mưu phản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!