Khoảng cách đến ngày kiểm tra chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi, Lâm Cạnh suy xét tới năng lực học tập của Quý Tinh Lăng, cũng không đưa cho hắn quá nhiều nội dung phức tạp.
"Cậu tìm cuốn vở mới, ghi lại tất cả những trọng điểm lại, đêm nay xong là được."
Quý Tinh Lăng lật lật sách, cưỡng ép chia sẻ áp lực: "Cậu nói xem, tôi học thuộc xong đống này là có thể giữ được tiền tiêu vặt không."
"Tôi chưa nói." Lâm Cạnh ném bút cho hắn, "Hơn nữa cậu cho rằng đem trách nhiệm quăng lại cho tôi thì mình có thể thi được 400 sao? Có thời gian lảm nhảm không bằng học nhiều từ đơn vào."
Phản ứng nhanh nhẹn, mồm miệng rõ ràng, nhưng câu nào câu nấy chọc thẳng đối phương đau đớn, có thể nói học bá là máy chiến đấu, thực vật cãi nhau thực đỉnh.
Sau đó vẫn theo cái này trầm mặc.
Trầm mặc đêm nay vẫn là Tinh ca.
Hắn mở vở ra, thành thật bắt đầu chép lại công thức.
"1 giờ rưỡi tôi lại đây kiểm tra." Lâm Cạnh đứng lên, "Cậu nếu có chỗ nào không hiểu, có thể chừa ra đã."
Quý Tinh Lăng "Ừ" một tiếng, phi thường hiếm thấy mà không có đối với thời gian "1 giờ rưỡi" này đưa ra dị nghị gì.
Một là bởi vì tiền tiêu vặt, hai là bởi vì Tinh ca không muốn tự làm mình mất mặt nữa.
Hồ Mị Mị đang ở phòng khách sơn móng tay: "Ây, Tiểu Cạnh nhanh như vậy đã đi sao?"
"Cháu trở về làm vài đề toán." Lâm Cạnh nói, "Vừa mới nói xong trọng điểm kiểm tra rồi ạ, Quý Tinh Lăng đang học lại, đến 1 giờ rưỡi cháu lại qua đây."
1 giờ rưỡi? Hồ Mị Mị rất giật mình: "Ai…… Được."
"Cháu đi trước ạ, hẹn gặp lại cô ạ." Lâm Cạnh rất có lễ phép.
Hồ Mị Mị đưa cậu ra cửa, vẫn là đối với chuyện "Con trai nhà mình thể mà nguyện ý học tới 1 giờ rưỡi" này cảm thấy cực kì không chân thật, vì thế đứng ở cửa phòng ngủ trộm liếc mắt vào trong một cái. Quý Tinh Lăng ở trong tay cầm bút, tuy rằng dáng ngồi thoạt nhìn có chút muốn ăn đòn, mặt mày ủ rũ biểu tình cũng sinh động biểu lộ hắn quả thật không biết mình trước mắt đang phải chép cái thứ gì đây, nhưng…… Thật sự đang học tập, không có chơi di động, không ngủ, mà là học bài.
Thân làm mẹ này tại chỗ rơi lệ.
Một giờ 25, Lâm Cạnh tắm xong tóc ngắn còn ẩm đúng giờ tới cửa, trên người vẫn nhàn nhạt hương cỏ xanh như cũ.
Quý Tinh Lăng còn đang hạ bút như bay: "Tôi nói cho cậu nghe, tôi thật sự không có lười biếng, nhưng này thật sự quá nhiều, tôi chép đến bây giờ cũng chỉ mới chép xong hai phần ba."
"Tôi biết." Lâm Cạnh kéo ghế qua, "Đưa vở cho tôi."
Quý Tinh Lăng hoạt động tay một chút, eo đau lưng đau đầu choáng mắt hoa, tục xưng là di chứng do học bài.
Lâm Cạnh nỗ lực phân biệt nét chữ xấu tệ hại của hắn, chỉ vào một hàng: "Đây là cái gì?"
Quý Tinh Lăng liếc mắt một cái, thao thao bất tuyệt trả lời: "Trục x và trục y trong hệ tọa độ góc vuông ——"
"Được rồi." Lâm Cạnh ngắt lời hắn. Tuy rằng viết như quỷ vẽ bùa, nhưng chép xong còn có thể đọc được, miễn cưỡng tính đủ tư cách.
"Còn lại để đêm mai chép đi." Hắn nói, "Sau khi chép xong thì đến phòng 1302 tìm tôi."
Có thể là bởi vì ban ngày bị ngược quá nhiều lần, Quý đại thiếu gia cư nhiên cảm thấy câu "Còn lại để đêm mai chép đi" cực kì ấm áp, tràn ngập tình nghĩa bạn bè.
Lâm Cạnh đưa notebook lại "Vậy cậu đi ngủ sớm một chút."
"Tôi thật ra cũng không quá buồn ngủ." Quý Tinh Lăng uống nhiều quá cà phê, trước mắt rất tinh thần, "Không bằng cậu lại nói cho tôi giải toán tọa độ véc
-tơ đi."
Lâm Cạnh ngáp dài: "Tôi buồn ngủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!