Chương 7: Lực lượng vô hình, trí mạng nhất

Edit: Therainsum

Lực lượng vô hình, trí mạng nhất. Vì để tránh cho trên đường tan học lần thứ hai bị hung thú vây lại, Cát Hạo đã xin vào ký túc xá nhà trường ở, dự định hai năm trong tương lai đều ngoan ngoãn ở bên trong sân trường. Ngoài ra, cậu ta còn chuẩn bị một bình siêu cường tinh thần hoàn và một chai nước hoa lớn thơm nức mũi, dùng để giải quyết một vào phiền toái như buồn ngủ trong thời kỳ nở hoa, hoặc là không khống chế được bay ra mùi thơm.

Thực vật còn thật phiền toái. Quý Tinh Lăng nghĩ như thế, lại liếc mắt về bên trái phía sau một cái.

Cũng không biết cái chủng loại này có thể nở hoa hay không.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết ngữ văn của Vương Hoành Dư. Lâm Cạnh vì phòng ngừa loại chuyện xui xẻo"Bởi vì không có bài thi hoặc là sách bài tập mà không thể không cùng Quý Tinh Lăng xem chung" xảy ra lần thứ hai, cậu đã phải đến trường sớm để sao chép tài liệu. Nhưng thật không ngờ, cậu mang theo nhưng người ta lại không mang theo.

"Thầy Vương." Quý Tinh Lăng lật qua lật lại cặp, giơ tay, "Sách bài tập của em hình như để ở nhà rồi ạ."

Trong lòng Lâm Cạnh dâng lên dự cảm không hay.

Đúng như dự đoán.

Sau một phút, Quý Tinh Lăng kéo ghế tựa ngồi vào hàng thứ sáu, đồng thời lập tức rũ sạch quan hệ: "Là lão Vương nói, không liên quan tới tôi đâu nhé."

"Cậu có phải là căn bản không làm bài tập hay không?"

"Tôi có làm —— "

"Cậu làm cũng không mang." Lâm Cạnh mở sách bài tập ra, "Nghe giảng bài đi!"

Quý Tinh Lăng bị chận đến lòng buồn bực, nửa ngày vẫn không thể nghẹn ra câu tiếp theo.

Đây rốt cuộc là cỏ mọc ra từ nơi nào, tại sao lại hung dữ như thế.

Thật vất vả cầm cự đến lúc chuông tan học vang lên.

Mọi người xung quanh đã nhanh chóng rời phòng đi về phía căn tin, Lâm Cạnh thu dọn sách vở, mở cặp ra muốn lấy sách buổi chiều dùng ra, lại thấy được một quyển sách bài tập giống như dưa muối ở một bên.

"…"

Quý Tinh Lăng vốn chuẩn bị đi ăn, thấy cậu đang sắp xếp đồ đột nhiên cứng đờ bất động, vì vậy hắn gọi một tiếng: "Này?"

Lâm Cạnh nhớ lại tối hôm qua ở phòng 1301, mình mắt nhắm mắt mở tùy tiện vơ vài quyển sách trên bàn.

"Quý Tinh Lăng." Cậu ngẩng đầu lên, "Cậu buổi trưa có rảnh hay không, tôi mời cậu đi ăn cơm."

Quý đại thiếu gia ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại: "Tại sao?"

Lâm Cạnh yên lặng trả lại sách bài tập.

Quý Tinh Lăng:?

Mãi đến tận lúc ngồi vào lầu hai của Phù Dung Uyển, Quý Tinh Lăng vẫn còn ngạo nghễ lên án hành vi phi đạo đức này của  "Bạn học cùng lớp lấy mất sách bài tập". Lâm Cạnh để ly đồ uống "Bộp" một tiếng ở trước mặt hắn, bắn lên những giọt nước nho nhỏ: "Ngậm miệng!"

"Lày, cậu đây là cái thái độ xin lỗi ác liệt gì!"

Lâm Cạnh điều chỉnh biểu tình một chút: "Nếu như thể này không được, vậy để tối nay tôi giúp cậu học bổ túc môn toán miễn phí."

"…" Vậy cậu vẫn là tiếp tục ác liệt đi, tôi cảm thấy rất OK.

Lâm Cạnh kỳ thực cũng lúng túng, cho nên gọi không ít đồ ăn, tràn đầy cả một bàn, định dùng mỹ thực để gán nợ. Tivi nhỏ tại căn tin đang truyền bản tin phỏng vấn trạng nguyên thi đại học kỳ trước, trong đó có một vị anh em tương đối khoa trương, tới liền nói rằng mình từ nhỏ đến lớn đã có thói quen đứng số một, lớp 12 có một lần thành tích giảm xuống đứng thứ hai, nhất thời trời đất xung quanh sụp đổ, trốn ở sau sân luyện tập gào khóc tới ba tiếng, cảm thấy cực kỳ có lỗi với cha mẹ thầy cô, càng xin lỗi với sự bồi dưỡng của quốc gia. Quý Tinh Lăng thực sự không thể nào hiểu được cảnh giới tư tưởng cao thâm của học bá này, vì vậy hỏi người đối diện: "Hai người đều học giỏi như vậy, tại sao thi đứng thứ hai lại khóc?"

"Không biết." Lâm Cạnh uống một ngụm canh, "Tôi chưa từng đứng thứ hai."

Lực lượng vô hình, trí mạng nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!