Chương 6: Đừng để tôi lại thấy tấm thẻ này!

Edit&Beta: Therainsum

Đừng để tôi lại thấy tấm thẻ này! Hai nam sinh cấp 3 ngồi ở quán cà phê để thảo luận vấn đề phát dục của cộng đồng.

Quỷ thảo nở hoa là một sự kiện phi thường phiền toái, không chỉ có phải đối mặt với một loạt biến hóa sinh lý, còn phải đối mặt việc bị đuổi bắt bởi mãnh thú —— đó là một việc khổng lồ ngầm đội, trình độ nguy hại của yêu quái tương đương với bọn buôn người. Uỷ quản yêu đã từng nhiều lần phái linh thú tiến hành trấn áp dọn dẹp quy mô lớn ở nơi này, nhưng lúc ấy vẫn còn là mai danh ẩn tích, qua một thời gian thì tro tàn lại cháy, giống như một vết sẹo không có biện pháp chữa khỏi sốt ruột lan rộng ra, khiến đại chúng cực kì đau đầu.

Cơ mà bộ tộc Kỳ Lân đã tự mình trấn thủ Cẩm Thành, ngược lại cũng không có bao nhiêu yêu quái hung hãn dám trực tiếp đi bắt cóc, nhiều lắm cũng chỉ giống mấy tên côn đồ đêm nay, ỷ vào việc nhiều người vây Cát Hạo lại, lại từ trên linh thể cậu ta lấy mất nụ hoa hoặc là rễ cần dùng để pha rượu, rồi bán ra chợ đen để lấy tiền bất chính.

Nhưng như vậy cũng đủ hỏng mất đó! Cát Hạo vẻ mặt đưa đám: "Em thật sự không có cái gì là thuốc quý hiếm dùng có giá trị, anh nói xem những người đó có phải ngốc hay không?"

"Con tê tê cũng chả có cái gì dùng có giá trị, kết quả thì sao?" Quý Tinh Lăng dựa vào lưng ghế phía sau, "Hơn nữa mày còn có hoa vong ưu (1)."

[(1): Huyên là một loại cỏ ăn được, tục gọi là cây hiên (hoa gọi là hoa hiên hay Kim châm), người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo (Cỏ quên sự lo buồn)]

Hoa vong ưu, nhưng ba chữ tốt đẹp này cũng chỉ đủ để lừa dối những con yêu quái địa phương không có suy nghĩ bạo phát tranh nhau chen lấn kính dâng bỏ tiền bao, bằng không cứ kêu một câu "Hoa sau khi uống xong sẽ ngay tại chỗ khóc 7749 dòng sông" thử xem, bảo đảm không ai quấy rầy.

Cát Hạo thở ngắn than dài, kỳ thực vật nở hoa đều khoảng chừng 25 tuổi, ở trong đó cũng có một chút ý tứ "Sau khi lớn lên mới có thể tự mình bảo hộ mình tốt hơn", nhưng mình lại xui xẻo như vậy, cư nhiên chưa gì mới mười sáu tuổi đã dính.

Còn chưa có thành niên mà.

Còn chưa có thi đại học đâu!

Quý Tinh Lăng đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện chuyện quan trọng: "Thẻ chứng minh yêu quái của mày có ném đi không?"

"Đương nhiên là không." Cát Hạo từ trong cặp lấy ra một tấm thẻ màu bạc, "Sao có thể ném chứ."

Mất giấy tờ hay thẻ chứng minh yêu quái phải làm lại ít nhất ba tháng, nhưng hẳn là không có quan hệ gì với mình. Quý Tinh Lăng ý bảo đối phương cất đồ đi, một tay xách hai cái cặp đứng lên: "Đi thôi, để tao đưa mày về nhà."

……

Đêm khuya ở Giang Ngạn Thư Uyển quả thực an tĩnh.

Nếu đứng ở trong hoa viên nhìn lên trên, chỉ có những ánh đèn màu cam sáng chỉnh tề từ các hộ gia đình.

Vợ của Quý Minh Lãng cựu ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đã được bầu chọn là "Bình hoa đệ nhất trên màn ảnh" trong ba năm liên tiếp, hiện giờ nữ sĩ Hồ Mị Mị hiền thê lương mẫu, lúc này đang ngồi ở trên sô pha phòng khách, nhìn chằm chằm đồng hồ với tâm trạng không tốt, chín đuôi hồ ly to lớn trắng như tuyết phía sau đong đưa, cơ hồ muốn nhấc lên một cơn lốc quy mô nhỏ.

8 giờ rưỡi.

9 giờ.

9 giờ rưỡi.

Lúc tới gần 10 giờ, khoá cửa rốt cuộc truyền đến "Tích ——" một tiếng.

Quý Tinh Lăng nhanh nhẹn tiếp được đệm dựa sô pha trước mặt, kịp thời giải thích: "Con hôm nay đưa Cát Hạo về nhà."

Hồ Mị Mị ý nghĩ kỳ lạ: "Con đánh gãy chân con nhà người ta?"

Quý đại thiếu gia tâm tình rất phức tạp, rốt cuộc mình ở trong lòng mẹ là có hình tượng quỷ gì.

"Thôi, mẹ không muốn nghe con lấy cớ." Hồ Mị Mị đứng lên, ra lệnh nhi tử, "Ôm hộp quà trên bàn, cùng mẹ đi phòng 1302."

Quý Tinh Lăng trừng lớn đôi mắt: "Vì sao muốn đi phòng 1302 ạ?"

"Cậu của con buổi chiều mới nói cho mẹ, hóa ra cô hoạch điểu kia ở cách vách công tác." Hồ Mị Mị nói, "Chúng ta đi xem có thể thọc gậy bánh xe hay không."

"Không đi." Quý Tinh Lăng nghĩa chính từ nghiêm, "Cậu làm sao có thể như vậy được, lợi dụng chức vụ để lấy hồ sơ của yêu quái chứ, không có đạo đức."

Hồ Mị Mị trả lời lại một cách mỉa mai: "Lúc con thi được 300 điểm nói với mẹ, vậy thật ra rất có đạo đức sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!