Chương 5: Em trổ bông, em muốn nở hoa rồi.

Edit&Beta: Therainsum

Em trổ bông, em muốn nở hoa rồi. Như trong dự liệu, Quý Tinh Lăng chạy trốn không được như nguyện. Ngưu Vệ Đông vừa vặn từ cửa đông tiến vào, lập tức chặn hắn lại: "Chuẩn bị chụp rồi, làm sao còn chạy loạn khắp nơi, em rất bận sao?"

Đôi mắt Quý Tinh Lăng cũng không chớp hoảng loạn dù một chút: "Bận ạ, Thầy Tôn đang ở sân luyện tập chờ em."

"Được." Ngưu Vệ Đông vỗ vỗ cánh tay của hắn, "Em bận thì để em chụp đầu tiên, Tiểu Chu, mau tìm người trang điểm cho em ấy!"

Một câu nói thập phần vang dội, Vi Tuyết cùng La Lâm Tư cắn chặt môi dưới, cực kì có ăn ý quay đầu sang một bên, có một vài nữ sinh ở gần, đều có một bộ dạng muốn cười nhưng lại không dám cười lớn, vai còn run lên.

Quý đại thiếu gia trong ngực khó chịu, sâu sắc cảm thấy được mình từ trong tay Vương Hoành Dư ôm đồm một việc như vậy, thật đúng là nhặt được quỷ. Một nữ sinh khác tóc ngắn đỏ mặt liếc mắt nhìn hắn, chủ động đi ra nói chuyện giúp đỡ: "Thầy Ngưu, em thấy Quý Tinh Lăng đã rất ăn ảnh, không bằng cứ như vậy chụp đi ạ."

"Không được, năm ngoái không có trang điểm, kết quả cuối cùng ra bức ảnh hiệu quả kia, đặc biệt là Lý Mạch Viễn, chụp giống như con gì." Ngưu Vệ Đông tự mình lấy một cái ghế lại, ra lệnh, "Năm nay đều trang điểm hết cho tôi, mà cũng không cần quá trắng, phải trong trắng lộ hồng."

Quý Tinh Lăng bị bốn chữ "Trong trắng lộ hồng" dọa cho sốc, suýt nữa bật thốt lên câu không văn minh lần thứ hai.

Lâm Cạnh đứng ở bên cạnh kiên trì đợi nửa ngày, mắt thấy chuyên gia trang điểm đã bắt đầu đánh phấn nền, Quý Tinh Lăng lại còn không thuyết phục được Ngưu Vệ Đông, càng không thể tại chỗ chạy trốn. Hi sinh bản thân có một tư tưởng giác ngộ cao thượng là cứu vớt toàn thế giới, không thể làm gì khác hơn là tự thân xuất mã cứu người, thuận tiện cũng cứu luôn mình.

"Thưa thầy." Cậu giơ tay đề nghị, "Nếu đã có bạn học trang điểm xong, không bằng trước tiên chụp vài tấm thử xem ạ, thử xem có phù hợp hay chưa."

Ngưu Vệ Đông cân nhắc vài giây, cũng được. Vì vậy kêu những học sinh đã trang điểm xong đi đến bên cạnh trụ bóng rổ(1), để thợ chụp ảnh chụp mấy bức.

(1):

//

"Quý Tinh Lăng, Quý Tinh Lăng!" Lâm Cạnh một bên giả vờ giả vịt nhìn bên kia chụp ảnh, một bên thuận thế quay người, "Cậu có muốn cũng tới chụp một tấm hay không? Để các thầy giáo tham khảo không trang điểm có hiệu quả hay không."

Giọng điệu chân thành, nối liền tự nhiên, cảm xúc có đủ, thầy chủ nhiệm ở quanh dựa trên quan điểm đó cân nhắc lần nữa, phô bày đầy đủ cái gọi là học sinh giỏi ngoan ngoãn hiểu chuyện, kỹ năng diễn xuất đạt điểm tối đa.

Tinh ca của bạn:… Phục.

Lâm Cạnh nhặt quả bóng từ trên mặt đất, tiện tay ném cho Quý Tinh Lăng, thuận lợi để cho đối phương thoát khỏi móng vuốt của chuyên gia trang điểm. Tất cả nữ sinh đều vây quanh bốn phía sân bóng, chờ xem suất ca ném bóng rổ, thợ chụp ảnh cũng giơ camera lên chuẩn bị sẵn sàng —— nói là thợ chụp ảnh, kỳ thực cũng chả khác gì với chuyên gia trang điểm, đều là phụ huynh nhiệt tình đến giúp đỡ miễn phí, kỹ thuật nhất định phải có, nhưng là còn xa mới đạt đến trình độ chuyên nghiệp, đặc biệt là chỉ ở dưới cảnh tượng chụp người, chất lượng của hình ảnh cơ bản đều dựa hết vào chất lượng của người mẫu.

May là Quý Tinh Lăng là một người mẫu chất lượng tốt, đã cao, đã đẹp trai còn rất trắng. Thời điểm nhảy lên ném bóng vào rổ, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh sáng từ mặt trời như thủy tinh khép vào trong tay hắn, lại từ giữa ngón tay lộ ra một tia chói mắt màu vàng.

Thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, mang cả hơi thở phấn chấn và tràn đầy sức sống như cả mùa hè.

"Rõ ràng không trang điểm càng đẹp hơn." Sau khi chụp xong, một đám nữ sinh chen vào bên cạnh camera, "Thầy ơi, khỏi đi, lãng phí thời gian."

"Cho dù background có chút tối, PS một chút là được rồi."

"PS còn có thể sửa ngũ quan lại một chút."

"Tớ không muốn để nam sinh dùng dụng cụ trang điểm đâu."

"Tớ cũng không muốn, sẽ mọc mụn."

Líu ra líu ríu như chim sẻ, Ngưu Vệ Đông bị làm cho bối rối, thêm vào bức ảnh của Quý Tinh Lăng quả thật không tệ, vì vậy miễn cưỡng lui một bước: "Bằng không cứ chụp như vậy đi, để thầy nhìn lại."

Những kẻ xui xẻo trang điểm trước lập tức hoan hô, dồn dập rút giấy ra thô bạo lau đi. Quý Tinh Lăng ném bóng rổ lại cho Lâm Cạnh, có chút vui vẻ huýt sáo: "Đến cậu."

Lâm Cạnh thoải mái nhận lấy ném bóng vào rổ: "Không cần cảm ơn."

"Nếu tôi phải trang điểm, cậu cũng trốn không thoát." Quý Tinh Lăng cường điệu, "Cho nên cái này nhiều lắm gọi là đôi bên cùng có lợi."

"Nhưng tôi cũng có thể chờ đến lúc cậu bị vẽ như sơn tiêu, lại đi tìm thầy." Lâm Cạnh bắt được bóng, "Cho nên, không cần cám ơn."

Quý Tinh Lăng chờ đến lúc cậu đi xa, mới lấy điện thoại di động ra tìm xem cái gì là sơn tiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!