Thời gian ra chơi giữa giờ, Lâm Cạnh đến bàn phía trước ném một loạt viên chocolate: "Tuyết tỷ, phí cố vấn."
Vi Tuyết đang muốn ăn đồ ngọt, bởi vậy thái độ thập phần tốt đẹp: "Đại ca muốn cố vấn cái gì?"
"Chương Lộ Văn lớp hai, cậu quen không?"
"Có quen, bất quá không thân, cô ấy hình như đang theo đuổi Quý Tinh Lăng."
Lâm Cạnh cũng bình tĩnh mở lấy một viên chocolate: "Ồ?"
Ấn tượng của Vi Tuyết đối với Chương Lộ Văn cực kì tệ, bởi vì hồi lớp 10, trên Tieba đã từng có đăng một bài chọn hoa hậu giảng đường, vốn chỉ là thứ nhàn chám của những người nhàn chàm, mọi người thuần túy chỉ là náo nhiệt, qua một đoạn thời gian rất dài, La Lâm Tư cùng Chương Lộ Văn thay nhau đứng hạng nhất, lúc đầu còn hòa bình thân thiện, đến kết quả một vòng cuối cùng, số phiếu của La Lâm Tư đột nhiên tăng vọt hai ngàn, là kiểu thuộc về bán vé gian lận có thể được nhìn thấy được rõ ràng.
"Sau đó một làn sóng " con người chính nghĩa " tới." Vi Tuyết nói, "Toàn bộ đều mắng Tư Tư, nói cô ấy hư vinh gì đó, dù sao siêu khó nghe, lại còn có có người đề nghị mua vé bổ sung cho Chương Lộ Văn, drama đến mức trường khác còn biết."
Sau đó thì đương nhiên là Chương Lộ Văn giành được "Hoa hậu giảng đường bình chọn", La Lâm Tư toàn bộ mọi thứ cái gì cũng không làm, lại không thể hiểu được mà cứ bị cuốn vào phong ba, tức đến mức xém nữa ảnh hưởng đến thành tích.
Lâm Cạnh mở di động tìm, bài đăng bình chọn kia vẫn còn, tuy rằng đã bị dồn xuống nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình hình chiến đấu thảm thiết lúc trước. Vi Tuyết tiếp tục châm chọc: "Dù sao đám nữ sinh lớp hai kia, chỉ cần là liên quan đến Chương Lộ Văn, đầu óc chắc chắc không được bình thường, vì sao cậu lại hỏi đến cô ta?"
Thầy giáo Tiểu Lâm mặt không đổi sắc mà trả lời: "Bởi vì tớ cũng nghe nói cô ấy theo đuổi Quý Tinh Lăng, liền có chút tò mò, theo đuổi như thế nào?"
"…… Cũng không khác mấy." Vi Tuyết kỳ thật cũng không quá rõ ràng, "Còn có người truyền công ty trong nhà Chương Lộ Văn cùng Nhân Thụy có quan hệ, tóm lại cậu có thể não bổ đến tất cả Mary Sue thiên lôi, cô ta đều có thể coi mình như thế một lần, tớ đã từng hoài nghi con người kia có phải sống trong phim thần tượng Đài Loan thế kỷ trước hay không."
Lâm Cạnh cười: "Tớ phát hiện miệng cậu cũng rất độc."
Vi Tuyết duỗi tay: "Còn có gì ăn ngon hay không?"
Lâm Cạnh lấy đồ ăn vặt trong hộp bàn đưa cho cô, Quý Tinh Lăng vừa vặn đi vào phòng học, thuận miệng hỏi một câu: "Các cậu đang nói gì vậy?"
Lý Mạch Viễn đẩy mắt kính trên mũi, một bên làm bài một bên trả lời: "Ồ, bọn họ đang nói về Chương Lộ Văn lớp hai."
Đầu cũng không thèm ngẩng lên, cũng có thể nhẹ nhàng đạt được thành tựu "Bán đứng thầy giáo Tiểu Lâm" này.
Siêu lợi hại.
Lâm Cạnh:?
Vi Tuyết lại bóc hai viên ô mai, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà quay người lại. Lâm Cạnh bình tĩnh đeo tai nghe, không ới ời một tiếng, có ý định dùng biện pháp "Tôi phải học tập, ai quấy rầy thì chết", nhưng đại thiếu gia từ trước đến nay không sợ chết, hắn duỗi tay kéo xuống một bên tai nghe đối phương xuống, vừa lưu manh vừa muốn ăn đòn, nhẹ giọng nói: "Này, hóa ra cậu để ý như vậy sao?"
Thầy giáo Tiểu Lâm: "……"
Tuy rằng khi cậu mắng người miệng độc đến đòi mạng, khi gặp chuyện cũng rất bình tĩnh, nhưng không thế nào chịu được bị chọc, mới nghe một câu lưu manh đã nóng, khi nóng lên lại bắt đầu tức giận, sau đó đại thiếu gia lại chịu ảnh hưởng —— ví dụ như lần này, cậu tùy tay vơ được một tờ đề toán: "Tiết tự học buổi tối làm cho xong!"
"Tuy rằng cũng không sao, nhưng này hình như là câu hỏi thi."
"Câu hỏi thi thì sao, câu hỏi thi thì không cho cậu làm sao?"
"Không, là tôi không xứng với nó!"
Quý Tinh Lăng nằm xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cậu cười. Lông mi ở góc độ này thoạt nhìn đặc biệt dài, đuôi mắt hơi cong lên, hàm răng vừa trắng vừa chỉnh tề, túm cái váy lại là đẹp trai, chỗ nào cũng đẹp trai.
Thầy giáo Tiểu Lâm buộc lòng phải giơ sách tiếng Anh che mặt hắn: "Đừng nháo!"
Tầm mắt Quý Tinh Lăng bị ngăn lại, tay còn không thành thật giơ lên, kết quả bị Vu Nhất Chu bàn sau đánh một cái lôi về: "Chủ nhật đừng quên, anh cùng Lâm ca."
Lâm Cạnh buồn bực: "Chủ nhật cái gì?"
"Chủ nhật sinh nhật cậu ta." Quý Tinh Lăng ngồi dậy, "Cô chú mấy giờ bay?"
"Bốn giờ chiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!