Chương 38: Đầu ngón tay còn lưu lại một chút xúc cảm ướt át vừa rồi

Quý Tinh Lăng lần này ngữ văn thi được 99, tuy rằng đạt tiêu chuẩn, nhưng so với điểm lần trước thì thấp hơn, cũng thấp hơn điểm trung bình của bài kiểm tra. Hơn nữa con điểm 99 này, cả thầy giáo Tiểu Lâm cũng cảm thấy, vì sao giáo viên chấm bài thi không thể cộng thêm một điểm, để cho mọi người cùng vui vẻ một chút?

Quả nhiên, đại thiếu gia sau khi biết điểm của mình, phản ứng đầu tiên cũng là, này mẹ nó…… Chỉ kém một điểm?

Hắn bất mãn mà tỏ vẻ: "Này, ai sửa bài thi vậy, có phải có ý đồ gì hay không, cậu có thể giúp tôi nhìn kỹ lại không, tôi cảm thấy lần này tôi hẳn là được mộtt trăm."

"Đã nhìn sơ qua." Lâm Cạnh nói, "Kỳ thật nếu là giáo viên trường mình chấm bài thi, cậu khẳng định sẽ có điểm cao hơn."

Quý Tinh Lăng nghe không hiểu: "Cái gì kêu gọi là giáo viên trường mình chấm bài thi, ý của cậu là giáo viên trường khác cố ý nhằm vào tôi, mới có thể điên cuồng trừ điểm? Đậu má, vì sao, tôi gần đây cũng không đến trường khác đánh nhau."

"Không ai nhằm vào cậu cả, đừng có tưởng bở." Lâm Cạnh bất đắc dĩ, "Ý của tôi là, chữ cậu có thể đỡ xấu hơn một chút không. Nếu là giáo viên trường chấm thì đã thủ hạ lưu tình, bởi vì nhìn đã quen, nhưng giáo viên trường khác nhìn không quen, giáo viên chấm thi đại học lại càng không quen. Viết văn lần này của cậu, câu đầu tiên tôi nhìn ba lần mới hiểu câu cậu viết chính là " tôi thích quan sát nước ", cậu thích quan sát không sai, nhưng hai chữ " quan sát " cần thiết phải viết cách lớn như vậy sao, cậu lúc ấy rốt cuộc đang cao hứng cái gì?"

"……"

Đại thiếu gia giải thích: "Tôi không có cao hứng, tôi là nghe cậu nói, không thể viết nguyên một đoạn chữ màu đến, cho nên mới cố ý viết hoa một chút, tranh thủ để từng nét bút đều phải rõ ràng."

"Là rất rõ ràng." Lâm Cạnh nói đúng sự thật, "Xấu thật sự rõ ràng."

Quý Tinh Lăng "Ừ" một tiếng, ngồi trở lại chỗ của mình, từ chối lại thảo luận vấn đề này.

Lâm Cạnh nghiêng đầu nhìn hắn: "Tức giận?"

"Không có." Quý Tinh Lăng đầy mặt không sao cả, không chút để ý nhìn bảng đen, thói quen tính liếm cái răng cuối của hàm dưới.

"Được thôi, tôi lúc trước quả thật đã nói cậu phải viết rõ ràng một chút." Lâm Cạnh nói, "Nhưng lần này cậu không cần viết như thế, ô vuông nhỏ hoàn toàn đủ dùng, không cần tràn ra luôn. Hơn nữa nội dung cậu viết văn rất hay, mở đầu cũng không giống như lúc trước, có một đoàn dài…… Lời nói, là có tiến bộ."

Quý Tinh Lăng nheo mắt nhìn cậu: "Cậu mới vừa tạm dừng cái gì, có phải tính toán nói " vô nghĩa " hay không?"

Lâm Cạnh: "Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa."

Quý Tinh Lăng quả thực ngứa cả răng, dứt khoát kéo người lại, trở tay ấn lên trên bàn "Này, tôi hỏi cậu có phải đã có thói quen trào phúng tôi hay không? Có giáo viên như cậu sao, lúc nói chuyện với tôi không thể ôn nhu một chút sao?"

Hắn lớn lên rất cao, sức lực lại không nhỏ, khi cúi người áp xuống, như một dã thú rừng sâu lao ra từ nơi nào đó, quanh thân mang theo sự uy hiếp lạnh lẽo, cùng một cảm giác áp bức không thể bỏ qua

Lông my Lâm Cạnh run rẩy. Cằm cậu đặt trên bàn, cánh tay vòng ra phía sau, không có sức lực cử động, hơi chút quằn quại, sườn mặt là có thể chạm được hô hấp ấm áp của đối phương.

"Cậu buông tôi ra đã."

"Không bỏ."

Quý Tinh Lăng khả năng cũng là bị câu "Chữ xấu thật sự rõ ràng" kia làm cho có chút khó chịu, mang theo một chút tâm tư cố ý khi dễ ác liệt, ngược lại càng đến gần cậu một chút, cằm nhẹ nhàng đụng đến vàng tai đối phương đã nóng đỏ: "Này, hình như cậu lại bị ù tai?"

Tuỷ não giống như bị dòng điện xâm nhập, da đầu Lâm Cạnh tê rần, cắn răng dùng sức, muốn đẩy đối phương ra. Lúc này mấy nam sinh lớp hai vừa lúc tới phòng học tìm Quý Tinh Lăng, quan hệ một nhóm người chơi bóng không tồi, cho nên cũng có lá gan cùng đại thiếu gia triển khai hoạt động ngu ngốc của nam sinh, lập tức xem náo nhiệt đến chồng lên, một người chồng một người, giống như vỏ sủi cảo an tết.

"Đậu má!" Quý Tinh Lăng đột nhiên không kịp phòng ngừa, đối với bệnh tâm thần cũng phục, "Lăn xuống đi!"

Một đám lớp hai ha hả vui vẻ, không lăn.

"Có tật xấu sao!" Quý Tinh Lăng buồn bực, hai tay chống ở bên người Lâm Cạnh, tận lực nâng thân thể mình lên, miễn cho đè hư thầy giáo Tiểu Lâm, trong miệng mắng, "Đều lăn hết cho bố!"

Nữ sinh xung quanh ôm sách né đi, miễn cho vô tội dính đón. Vi Tuyết thật sự xem không vừa mắt, lớn tiếng hô một câu: "Thầy tới!"

Cơ bản hiệu quả như "Sói tới".

Một đám nam sinh nhanh chóng len lỏi đi về lớp hai, Quý Tinh Lăng cũng không rảnh lo, kéo Lâm Cạnh lên: "Cậu sao rồi"

"Không sao." Cảm giác nóng trên tai còn chưa hết, Lâm Cạnh vặn chai nước uống hai ngụm, động tác hơn nhanh, dòng nước từ miệng bình tràn ra, chảy qua cằm cậu cùng đồng phục.

Vi Tuyết từ cặp lấy khăn giấy, vừa mới xoay người muốn đưa qua, đã thấy Quý Tinh Lăng vươn tay, lung tung lau hai cái: "Chậm một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!