Chương 26: Có thể đạt tới: Vậy cậu nhìn mặt trăng trên bầu trời đi

Giáo viên phụ trách phát bóng còn đặc biệt chăm sóc tổ hợp soái ca, ở trong sọt nhặt nửa ngày, mới lấy ra quả bóng tương đối sạch sẽ —— kỳ thật những năm trước đều dùng bóng bay, nhưng năm trước không cẩn thận nổ một cái, vận động viên còn chưa bước lên sân thi đấu đã trực tiếp vào phòng y tế, xuất sư chưa kịp làm gì đã fail, cho nên lúc này liền đổi thành bóng chuyền, không nổ, lại cứng.

Quý Tinh Lăng với Lâm Cạnh đều là thiếu niên tay dài chân dài, cả hai muốn ôm lấy quả bóng cũng không tốn sức, hơn nữa còn có thể miễn cưỡng bảo trì tư thái tuyệt đẹp. Cục dây anten cách vách lại tương đối thảm, tạo hình cực kì vặn vẹo, còn chưa chạy đã khiến người xem trên khán đài cười bò, nhưng không sao cả, thắng ở không thấy mặt.

Ngưu Vệ Đông tự mình tiếp nhận bắn phát súng bắt đầu.

Quý Tinh Lăng nhìn trên thính phòng kia không hẹn cùng giơ di động lên, hữu khí vô lực nói với người phía sau: "Mục đích của cậu đã đạt được, bây giờ tôi bắt đầu sinh ra niềm hâm mộ với cục dây anten bên cạnh."

"Hâm mộ cũng không được." Lâm Cạnh bình tĩnh mà trả lời, "Nhiều nhất cũng chỉ có thể cho cậu mượn cái váy."

"……"

"Đùng" một tiếng, từ súng lệnh bốc lên một làn khói xanh lượn lờ.

Hai cục dây anten một đỏ một xanh trong nháy mắt chạy đi, tuy béo nhưng linh hoạt, từng bước từng bước cực kì sung sướng, nhóm uống rượu tương vừa nãy đi quấy nhiễu bây giờ cũng khí thế chạy vọt đi, còn tự kêu khẩu hiệu "Một, hai, một, hai", nhìn chung toàn trường, xuất sư bất lợi cũng chỉ có Tinh ca cùng Lâm ca, hai người còn chưa luyện qua tới một lần, quả thực không hề ăn ý, lại còn rất sĩ diện, ngẩng đầu ưỡn ngực mới đi ba bước liền để bóng lăn đi, đành phải một lần nữa trở lại điểm xuất phát.

"Đừng khẩn trương." Một giáo viên có thể đã nhìn ra bọn họ không có kinh nghiệm, cho nên lúc để bóng lại, nhanh chóng dạy một câu, "Học lớp khác, nhảy nhanh lên."

Cũng đừng đi! Hai con người – giả vờ thật đẹp trai – đam mê quật cường – tuyệt đối không thể mất mặt – ở điểm này của thiếu niên, ý kiến như vậy lại cực kỳ thống nhất, tiếp tục bước chân dài thong thả đi về phía trước. Thi đấu này trọng điểm chỉ chơi cho vui, thành tích cũng không đưa vào điểm lớp, cho nên Hầu Dược Đào cùng Trịnh Bất Phàm là tổ tiếp theo hoàn toàn không nóng nảy, thậm chí còn lấy điện thoại ra ha ha ha ha mà gia nhập quân đoàn chụp ảnh.

Sau hai mươi mét, dây anten bảo bảo có thể là do nhảy nhót quá kích động, bóng bay.

Lại qua năm mét, đội uống rượu tưởng tượng khóc không ra nước mắt về tới vạch xuất phát.

Các lớp khác đi trước đi sau cũng xuất hiện sai lầm chuyển bóng, lớp 11-1 được những người đồng hành ngốc phụ trợ, nháy mắt liền có vẻ phi thường có mưu lược, thậm chí còn có nhanh chóng học tập các tuyển thủ khác, tại chỗ làm ra tư thế hai vị soái ca đoan trang tao nhã đi chuyền bóng.

Năm mét cuối cùng, trên khán phòng lần thứ hai bùng nổ tiến vỗ tay, trình độ kích động phảng phất như không phải là hai người thành công chuyển cầu 50 mét, mà là đoạt được giải quán quân cuộc thi thể thao toàn quốc. Giáo viên trường khác ngồi ở hàng thứ nhất, bị tiếng ồn muốn điếc, do đó lại sinh ra phán đoán sai lầm của "Thú vị đại hội thể thao" học sinh cấp ba, cân nhắc mình có nên tham khảo phương diện tiên tiến này của Sơn Hải hay không—— bản chất rất thanh thiếu niên.

Nhưng không quan trọng, quan trọng là, Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh rốt cuộc cũng thuận lợi đến điểm đưa bóng, viên mãn hoàn thành chuyện…… à, nhiệm vụ chuyền bóng. Hai người như trút được gánh nặng, nhanh chóng đi ra sân, hơn nữa mãnh liệt từ chối yêu cầu ngu ngốc của toàn trường "Lại chơi một lần nữa".

Kết quả thi đấu là cái gì đã không còn quan trọng, quan trọng là, hạng mục thú vị đại hội thể thao rốt cuộc đã xứng danh với hai chữ "Thú vị", chờ đến khi thi đấu kết thúc, người xem toàn trường đã cười điên rồi, giảm hiệu quả sức ép xuống một bậc. Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh còn bị Ngưu Vệ Đông bắt buộc lên sân, song song lãnh giải thưởng tham dự, hình như là cả bịch lớn đồ ăn vặt linh tinh, vừa kết thúc đã bị một nhóm lớp 11-1 do Vu Nhất Chu cầm đầu đi cướp bóc chia nhau ăn hết sạch, cả một chai nước cũng không còn.

Hoàng hôn treo trên cây ngô đồng.

Máy bán hàng tự động bên đường chạy hình như có vấn đề, Lâm Cạnh sau khi quét mã xong, nửa ngày cũng không có chai nước nào rớt ra, vì thế xoay người hỏi: "Cậu có thể sửa cái này hay không?"

Quý Tinh Lăng mặt vô biểu tình trả lời, tôi không, tôi chỉ biết chuyền bóng thú vị.

Lâm Cạnh hé miệng, tiếp tục ngồi xổm xuống nghiên cứu cách ra hàng. Quý Tinh Lăng lại tương đối buồn bực, đi lên dùng đôi tay nắm chặt bờ vai của cậu, hung tợn mạnh mẽ đè lên: "Này, sao cậu có thể vô tình như vậy?"

"Là tự cậu nói, không ngốc mà đặc biệt ưu nhã." Lâm Cạnh bị hắn đè ngồi thẳng xuống đất, cười nghiêng đầu, "Đừng nháo."

"Mời tôi uống……" Quý Tinh Lăng tiếp tục dựa trên người cậu, ngẩng đầu nhìn một vòng trên quầy kính, đắt nhất cũng chỉ có tám đồng, không trông cậy vào tiền đền bù tâm hồn bị tổn thương, vì thế vỗ vỗ đầu cậu, "Ghi sổ nha, không thể để cho tôi ngốc trong sạch như vậy được."

Máy bán hàng phản ứng trì độn, cho tới bây giờ mới lăn ra hai chai nước, Lâm Cạnh đưa cho hắn một chai: "Tính trả hết nợ nần không?"

"Đương nhiên không tính."

"Vậy tôi đây sẽ giúp cậu vặn ra."

"……"

Một cái vặn của ngài cũng thật đáng giá.

Buổi tối 8 giờ, Lâm Cạnh dùng khăn lông lau tóc, một tay gửi tin nhắn WeChat.

Có thể đạt tới: Học bài không?

Hàng xóm đang khoanh chân trên ghế salon nhàn nhã chơi game:"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!